Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 495: Huyền Đế Dao Quang

Bạch Đông Lâm suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu, bước đi này của Bạch Nguyên Trinh vô cùng đúng đắn, nếu là hắn thì hắn cũng làm như vậy, nếu được, có thể rút lui về vũ trụ hư không thì càng tốt. Càn Nguyên giới là một trong những nơi có âm dương hai cực của Duy Nhất Chân Giới, ý nghĩa đại biểu không hề đơn giản, trong đó có ngọa hổ tàng long, tùy tiện lấy ra một thế lực có danh tiếng ở trong đó cũng có thể ngăn chặn hoàn toàn sự phát triển Vận Triều của Bạch Nguyên Trinh.
Vận Triều không chỉ cần có nhân khẩu nhiều mà còn cần cả thời gian để phát triển.
Ngoại trừ Càn Nguyên đại lục khổng lồ, xung quanh Càn Nguyên giới còn có hải vực rộng lớn, còn có vô số ‘hòn đảo’ rải rác xung quanh.
Nói là hòn đảo, cũng là hướng đến Càn Nguyên đại lục khổng lồ, một số hòn đảo lớn một chút, diện tích cũng không thua gì một số khu vực biên giới.
Hòn đảo có diện tích tương đương với diện tích gấp mấy trăm lần Lam Tinh, hoàn toàn có thể gọi là đại lục.
Mà những nơi này cách Càn Nguyên đại lục hơi xa, tu sĩ ít ỏi, thế nhưng số lượng phàm nhân lại vô cùng nhiều, rất thích hợp cho Bạch Nguyên Trinh phát triển con đường Vận Triều hèn mọn kia.
“Đúng vậy, mặc dù đại tỷ bất đắc dĩ mới phải làm thế, nhưng trước mắt, đây cũng chính là lựa chọn thích hợp nhất rồi.”
“Ừ, điểm này ta cũng nắm chắc, không nói chuyện này nữa, cho các đệ xem hai tiểu gia hỏa này một chút.”
Bạch Nguyên Trinh duỗi ngón tay ra, búng nhẹ trong hư không, vô số điểm sáng hiện lên, ngưng kết thành hai tiểu hài tử mập mạp, bò qua bò lại trên bàn đá, vô cùng đáng yêu.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm và Bạch Kiếm Ca khẽ động, không nhịn được mà đưa tay ra, muốn ôm bọn trẻ lên, ánh sáng lập lòe, bàn tay xuyên thẳng qua ảo ảnh.
“Nam hài là ca ca, tên là Bạch Huyền Đế, nữ hài là muội muội, tên là Bạch Dao Quang.”
Bạch Đông Lâm nhìn hai đứa nhóc đáng yêu, ánh mắt hiện lên vẻ yêu thích, không nhịn được mà cười nói:
“Ha ha ha ha, Huyền Đế, Dao Quang, không tệ, không tệ, ta cũng có đệ đệ, muội muội rồi, cuối cùng ta cũng không phải là lão út rồi!”
“Ha ha ha!”
Bạch Kiếm Ca cũng cười theo, trong thời gian ngắn, trong sân nhỏ tràn ngập tiếng cười, tâm trạng vui sướng lan tràn ra cả ngoại giới, giống như cây khô gặp mùa xuân, nụ hoa bắt đầu đua nở, một mảnh sinh cơ dạt dào.
Mặt trời lặn, mặt trăng lên, ba tỷ đệ trò chuyện đến tận khi màn đêm buông xuống.
Ý niệm lưu ảnh của Bạch Nguyên Trinh và Bạch Kiếm Ca hơi hơi lóe sáng, đã tiêu tán nơi chân trời.
Ý niệm lưu ảnh, không có năng lượng gì, chỉ là cực hạn, thuần túy, ý chí kiên định hóa thành quang ảnh mà thôi.
Nó chỉ có tác dụng trao đổi tin tức, bởi vì không có năng lượng gì, vì vậy tính bí mật của nó rất mạnh, nếu không chủ động kích hoạt, khả năng cảm ứng của Bạch Đông Lâm cũng không phát hiện ra.
“Tiểu đệ, bảo trọng!”
“Đại tỷ, nhị ca, bảo trọng!”
“Đại đạo dài đằng đẵng, chặng đường phía trước, mong rằng tỷ đệ chúng ta có thể cùng đồng hành…”
Quang ảnh tiêu tán, hai đạo ý niệm lưu ảnh hóa thành từng đốm sáng triệt để tiêu tán, tin tức thông qua quỹ tích huyền ảo, trong nháy mắt trở lại trong bản thể.
Bạch Đông Lâm đứng dậy nhìn trời xanh phía xa, ngân hà sáng chói, vô cùng lóa mắt.
Giờ khắc này, dường như lại quay trở về buổi tối nào đó khi hắn thức tỉnh năng lực.
Khác với lúc trước, giờ khắc này Bạch Đông Lâm biết rõ, mặc dù đại tỷ, nhị ca của hắn đang ở trời nam đất bắc, nhưng đều ở trong một vòm trời.
Cũng đang nhìn về biển sao phía xa kia.
Sáng sớm hôm sau, trên Tiểu Hồi sơn.
Bạch Đông Lâm khoanh chân tĩnh tọa cả đêm, chậm rãi mở mắt ra, ý niệm vừa động, Vô Vi đã cắt ra chín phần chín thần hồn, hòa vào bên trong một thể phân liệt của bia Tiêm Giác.
Ngón tay bắn ra, bia Tiêm Giác bắn vào bên trong tấm bia đá trước mộ, ánh sáng hơi loé lên rồi biến mất.
“Sau này muốn về Bạch gia, chớp mắt là có thể đến rồi.”
Tác dụng của bia Tiêm Giác rất lớn, hắn cũng đã có thể bắt đầu sắp đặt vài chuẩn bị về sau, bước đầu tiên chính là làm thể phân liệt bia Tiêm Giác trải rộng toàn bộ Càn Nguyên đại lục.
Sau này không cần phải tốn nhiều thời gian lên đường một cách vội vã nữa.
Bạch Đông Lâm ta muốn đi đâu thì đi.
Để lại một bia Tiêm Giác ở Bạch gia, có phần lớn sức mạnh Thần Hồn do Vô Vi cắt ra trấn giữ, cũng có thể đối phó với vài tình huống ngoài ý muốn.
Bạch Đông Lâm rũ mắt, nhìn xuống Bạch phủ phía dưới, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, nơi này rất quan trọng. Đây là nơi hắn giáng xuống, nói cách khác, nơi giao nhau giữa thông đạo tăm tối lúc trước hắn xuyên qua và thế giới này chính là ở đây.
Một Bạch gia phàm nhân thấp kém, vậy mà lại đồng thời xuất hiện ba thiên tài nổi bật như bọn họ, mỗi người đều có cơ duyên không bình thường, hắn chưa bao giờ tin có chuyện trùng hợp như vậy cả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận