Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 215: Ngọc Đô kiếm than khóc

Ô Lam sơn mạch quá lớn, trải dài suốt mấy đại châu. Muốn tìm kiếm một người ở đây thì khác gì mò kim dưới đáy bể, hơn nữa chưa chắc kiếm tu đó còn ở trong Ô Lam sơn mạch. Mấy ngày nay, Bạch Đông Lâm ở Ô Lam sơn mạch chỉ có thể ra ngoài thử vận may, phần lớn thời gian còn lại đều dùng để tu luyện. Bạch Đông Lâm ngừng tu luyện, mở mắt. Hắn hơi cau mày, sao đột nhiên lại cảm thấy có điều bất an nhỉ?
Với tu vi cùng cảnh giới Linh Hồn cực cao như hiện tại, tất nhiên Bạch Đông Lâm sẽ không vô cớ bất an, nhất định phải có lý do nào đó.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài sơn động rồi ngẩng đầu nhìn trời, chẳng lẽ nhị ca đã xảy ra chuyện rồi ư?
Oong!
Tiếng kiếm ngâm đột nhiên vang lên, khi Bạch Đông Lâm chăm chú nhìn lại thì thấy một đạo kiếm quang xẹt qua bầu trời, bắn thẳng vào hắn với tốc độ cực nhanh.
Keng!
Trường kiếm cắm vào tảng nham thạch cứng rắn trước mặt Bạch Đông Lâm, thân kiếm vẫn còn đang rung lên oong oong.
Sắc mặt Bạch Đông Lâm tái mét, khí tức lập tức bùng nổ khiến vách đá xung quanh bị áp bách tạo ra vô số vết nứt.
“Ngọc Đô kiếm!”
Hắn đưa tay nhặt thanh trường kiếm kia lên. Trên thân kiếm trắng như ngọc có không ít lỗ thủng, nó khẽ rung lên phát ra những tiếng như đang than khóc.
Không sai được, đây đúng là trường kiếm của nhị ca, Ngọc Đô kiếm. Không ngờ thanh kiếm này lại thông linh như vậy, có thể thông qua khí tức huyết mạch đến tìm hắn cầu cứu!
“Tốt lắm! Ngươi làm tốt lắm! Kiếm ngoan mau dẫn đường, chúng ta đi cứu nhị ca!”
Trong Thần Hải của Bạch Đông Lâm, sương mù xám xịt cuộn trào mãnh liệt. Linh hồn thể đang khoanh chân xếp bằng bỗng mở choàng mắt, chữ “Ma” trong đáy mắt hắn đỏ đến chói lọi. Lưu quang vừa chuyển, linh hồn thể đã khoác lên người một chiếc áo bào đen, sương đen lượn lờ quanh cơ thể.
Oong~! Ngọc Đô kiếm phát ra tiếng kiếm minh đầy phấn khích.
Bạch Đông Lâm cầm trường kiếm, vừa sải bước thì bóng dáng đã lập tức biến mất không còn thấy đâu!
Ầm ầm ầm! Ngọn núi nơi có sơn động bỗng chốc vỡ vụn thành đống đá vụn.
...
“Giết!”
“Giết chết tên này! Cướp lại Thôn Linh Hồ Lô!”
Bạch Kiếm Ca đứng trên hư không, tay cầm một thanh trường kiếm đỏ tươi. Trên lưng hắn ta cõng theo Thôn Linh Hồ Lô cực lớn, trong mắt nổi lên sát ý. Kiếm ý vô cùng vô tận quanh quẩn khắp thân thể.
Bạch Kiếm Ca tiện tay chém về phía trước, những tia máu đỏ tươi dày đặc cắt nát không gian, một đám hắc y nhân không kịp né tránh liền bị chém thành mảnh vụn.
Lực chú ý của Bạch Kiếm Ca không đặt trên người đám tu sĩ Nguyên Thần Cảnh này. Ánh mắt hắn ta vẫn luôn khóa chặt mấy bóng người đứng trên không trung, phía xa xa.
“Giao Thôn Linh Hồ Lô ra đây.”
“Thực lực của ngươi đúng là không tệ, chỉ có Thánh Khí trường kiếm trên tay người còn có thể vung lên được mấy lần đây?
Bạch Kiếm Ca im lặng không nói. Chiến đấu kịch liệt một lúc lâu, hắn vừa đánh vừa lui ngay cả bội kiếm Ngọc Đô cũng bị đánh bay. Đám hắc y nhân này giống như giết mãi không hết, điều khiến Bạch Kiếm Ca đề phòng hơn chính là mấy tu sĩ ẩn hiện vây quanh mình.
Bọn họ đều là Pháp Tướng Cảnh, điều này nằm ngoài dự đoán của Bạch Kiếm Ca. Trận chiến ở bí cảnh lúc trước, trong bọn họ không có cao thủ Pháp Tướng Cảnh.
Lúc đầu, lợi dụng sơ hở của bọn họ, Bạch Kiếm Ca thúc giục trường kiếm trong tay giết một tu sĩ Pháp Tướng Cảnh, nhưng bây giờ chúng đã học được cách thông minh hơn rồi, trốn sang một bên để cho thuộc hạ tiêu hao thể lực hắn ta.
Ý niệm cảm ứng được trường kiếm trong tay, Thánh Khí này tên là Nhân Đồ, là do Bạch Kiếm Ca lấy được từ bí cảnh, trong đó ẩn chứa kiếm ý giết chóc tối cao.
Đáng tiếc là trong trận chiến ở bí cảnh, cộng thêm vừa rồi tiêu hao nên bên trong đã không còn nhiều vô thượng kiếm ý, ước chừng có thể phát động toàn lực thêm một lần.
Phải tìm cơ hội để phá vòng vây, nếu không thì khó mà qua khỏi ngày hôm nay được.
Tay trái Bạch Kiếm Ca vuốt ve thanh trường kiếm xanh lục bích trên eo, ánh mắt hắn ta lóe lên vẻ kiên định. Bạch Kiếm Ca ta sẽ không chết ở một nơi như vậy!
“Kiếm Ý Trường Hà – Tam Thiên Lưu Huỳnh!”
Oanh!
Kiếm ý vô cùng vô tận phóng lên tận trời, tầng mây dày nặng bên trên bị đánh tan thành từng mảnh, hư không xuất hiện vô số vết nứt!
Không ít hắc y nhân lộ ra vẻ khiếp sợ, đồng thời cũng liên tiếp lùi về phía sau. Đám tu sĩ Pháp Tướng Cảnh từ xa quan sát cũng lộ ra vẻ chấn kinh.
Sao có thể chứ? Tại sao hắn ta lại có nhiều kiếm ý như vậy? Tu sĩ Nguyên Thần Cảnh có thể lĩnh hội một loại kiếm ý thì đã phải thắp nhang cầu nguyện!
Vậy là trong kiếm ý mà nam tử tóc bạc này bạo phát phóng ra, bọn họ có thể cảm nhận được hơn chục loại: bốn mùa, sinh tử, hủy diệt, giết chóc, âm dương, sáng tối…
Đây là loại kiếm tu quái vật gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận