Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 540: Dùng cái chết để uy hiếp

“Câm miệng cho ta! Thằng nhát gan, làm mất mặt Đại bàng tộc!” Nhìn Già Lâu Kiệt khóc như nữ nhân, ánh mắt Đại bàng vương trở nên giận dữ, chửi ầm lên.
“Hu hu hu, ta thật sự không muốn chết, ta không muốn bị nướng thành thức ăn…”
Nhìn Già Lâu Kiệt cuộn mình run rẩy, Đại bàng vương cũng mềm lòng. Lão ta nhớ lại những ngày tháng vui vẻ thuở thơ ấu của con trai.
Đại bàng vương thầm thở dài, kìm nén ánh mắt sắc lẹm của mình, muốn dùng hết sức già của mình xin Bạch Đông Lâm tha mạng cho Già Lâu Kiệt.
Nhưng khi lão ta đối diện với Bạch Đông Lâm liền lập tức gạt bỏ suy nghĩ đó.
Một ý chí thật kinh khủng!
Lão ta hiểu được, người như vậy thì dù là uy hiếp, dụ dỗ hay cầu xin cũng đều khó mà thay đổi được quyết tâm của hắn.
“Kiệt, con đừng khóc, số phận đã an bài như vậy, con an tâm lên đường đi.”
“Cha cam đoan sẽ lấy mạng hắn báo thù cho con!”
Luồng ánh sáng duy nhất còn sót lại bên ngoài Già Lâu Kiệt dần tan biến, bóng dáng mơ hồ lơ lửng trên không của Đại bàng vương đưa đôi cánh của mình ôm chầm lấy con trai.
Đôi mắt dịu dàng dần trở nên sắc bén, lão ta đập cánh thật mạnh, dòng thời gian ở khu vực này như chậm lại.
Bóng dáng một con chim đại bàng khổng lồ chợt xẹt ngang qua người Bạch Đông Lâm khiến hắn không thể tránh, tức thì thần hồn và thân thể của hắn liền bị tan vỡ thành từng hạt nguyên tử, sau đó hoàn toàn biến mất.
Đến khi Bạch Đông Lâm hồi sinh từ hư vô, một giọng nói vang vọng khắp trời đất.
“Tên nhân loại, tranh thủ tận hưởng quãng thời gian còn lại của ngươi đi!”
“Ta, Đại bàng vương, chắc chắn sẽ tìm và giết chết ngươi hoàn toàn!”
Nói xong, quang ảnh phân thân của Đại bàng vương hoàn toàn tan biến.
“Không! Phụ thân! Ta không muốn chết!”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm không chút thay đổi, mặc cho Đại bàng vương có uy hiếp, hắn cũng chẳng quan tâm bởi cơ bản lão ta không thể giết được hắn.
Hơn nữa, chỉ cần giết người diệt khẩu, trong khoảng thời gian ngắn Đại bàng vương sẽ khó tìm ra được hung thủ.
Khả năng của Trấn Ma Thần điện không đơn giản như vậy!
Hắn đã nhiều lần thử liên hệ với những tấm bia đá của hắn ở bên ngoài, nhưng đều bị ngăn cách.
Ngay cả chiều không gian thấp cũng bị ngăn cách, khả năng quang ảnh phân thân này có thể truyền tin cho bản thể của lão ta bên ngoài cũng khó.
Chỉ cần giết người diệt khẩu, tiêu diệt phân thân của lão ta, Đại bàng vương sẽ khó mà tìm được ra hung thủ nếu không có phương thức đặc thù.
Tối thiểu là bí mật về sự bất tử bất diệt của hắn sẽ không bại lộ, vậy nên hắn mới không kiêng kỵ gì mà dùng hết sức mạnh.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa, nam nhân thì phải nên mạnh mẽ. Ta chết nhiều lần như vậy có khóc một chút nào không?”
Bạch Đông Lâm cau mày nhìn Già Lâu Kiệt khóc lóc lăn lộn mà hết nói nên lời.
Thì ra chết lại đáng sợ như vậy!
Bởi vậy mới khiến Già Lâu Kiệt khóc lóc thảm thương như vậy.
“Đừng lo, ngươi sẽ chết rất nhanh, sẽ không cảm thấy đau đớn!”
Đôi mắt Bạch Đông Lâm nheo lại, thần hồn lực khổng lồ bên trong thần hải của hắn dần dần hội tụ lại, tích tụ một đòn hủy diệt thần hồn của Già Lâu Kiệt trong chớp mắt.
“Khoan đã!”
“Tất cả chuyện này đều là do Mi Hồng Anh đó chủ mưu. Nếu muốn giết, ngươi trước tiên phải giết Mi Hồng Anh, ta vô tội!”
Ánh mắt Già Lâu Kiệt tràn đầy sự căm thù, tất cả đều là do ả ta. Nếu không hắn cũng không ra nông nỗi này!
Lúc trước hắn ta cũng nhắc phụ thân đi tìm ả ta, bắt ả đến chuộc tội, nhưng chẳng biết ả chạy trốn đi đâu không thấy tăm hơi.
Nghe vậy, Bạch Đông Lâm chợt ngừng lại, trong đầu hiện lên bóng dáng của ả đàn bà độc ác Mi Hồng Anh!
Lúc trước hắn cũng chú ý đến nàng ta, còn tưởng rằng nàng ta không có lệnh bài bằng đồng hay không đủ thực lực nên từ bỏ tiến vào Trấn Ma Thần điện.
Bây giờ mới biết, thì ra nàng ta ẩn giấu kỹ như vậy!
Hơi thở của nàng ta khác hẳn khi hắn gặp lúc trước, nhờ vậy mới qua mắt được Bạch Đông Lâm. Là người quen cũ, chẳng trách nàng ta sẽ nhắm vào hắn.
Bạch Đông Lâm hiểu ra mọi chuyện, trong lòng nảy sinh hứng thú với Mi Hồng Anh. (hứng thú ở đây có thể hiểu là hiếu kỳ, tò mò)
Mười năm trước, mặc dù thực lực của Mi Hồng Anh mạnh hơn hắn, nhưng cũng mới bắt đầu tu luyện không lâu, cảnh giới chỉ đạt tới Thần Kiều cảnh.
“Cũng thú vị đấy, ta có thiên phú cực cao, trải qua muôn vàn khó khăn mới có được sức mạnh như ngày hôm nay. Đây có thể coi là một bước nhảy vọt.”
“Nhưng thực lực của Mi Hồng Anh cũng tăng nhanh như vậy, ắt hẳn có cơ duyên không nhỏ!”
Đôi mắt Bạch Đông Lâm khẽ lóe lên, đến nước này càng không thể buông tha Mi Hồng Anh, hắn rất tò mò với ký ức, bí mật trong linh hồn của nàng ta. Bình tĩnh suy nghĩ xong, ánh mắt hắn lại nhìn về Già Lâu Kiệt.
“Chú chim bé nhỏ, an tâm lên đường, sớm thôi ngươi sẽ gặp Mi Hồng Anh trên đường xuống hoàng tuyền.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận