Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1661 - Dùng quốc thổ để bồi thường (2)

“Nếu không phải ta kịp thời phá quan thức tỉnh, đồ nhi đáng thương này của ta đã sớm chết rồi.”
Lý U đang đứng rủ đầu xuống ở một bên, nghe thấy vậy chợt ngẩng đầu lên, trong mắt là sợ hãi trộn lẫn vui mừng, cực kỳ sáng chói lấp lánh, không chút do dự, hắn ta quỳ xuống như đẩy sơn đảo ngọc, dập đầu xuống đất, như kêu cha gọi mẹ mà tru lên.
“Hu hu hu! Sư tôn, ngài cần phải làm chủ cho ta! Đồ nhi tủi thân, ta và đế quốc Tù Điểu không thù không oán, từ nhỏ đã tuân thủ luật pháp, ngay đến con kiến cũng chưa từng giẫm chết, lại bị bọn họ nhằm vào, tra tấn đủ kiểu...”
“Đặc biệt là vị Thập Nhất hoàng tử điện hạ này, hắn, hắn còn nói, muốn tru di thập tộc của đồ nhi! Sư tôn, thậm chí ngay cả ngươi mà đế quốc Tù Điểu cũng muốn giết! Tâm địa ác độc đến bực này! Hu hu hu...”
Lý U dập đầu vang ầm ầm, làm vỡ nát cả mặt đất, khóc đến mức phải gọi là nước mắt chảy ngang.
Sắc mặt Bạch Đông Lâm tối đen, trong mắt lại hiện lên chút ý cười, ngược lại Lý U này cũng có chút thú vị, đủ vô liêm sỉ, cũng có nhãn lực quan sát tình huống.
Sắc mặt Tù Long không ngừng thay đổi, đám người Tù Xi quỳ rạp trên đất, sắc mặt lại càng trắng bệch, khóe miệng ấp úng, lại không nói nên lời dù chỉ một câu.
“Sao nào? Đế quốc Tù Điểu mấy người, nên đền bù bản tọa sao đây!?”
Tù Long bị ánh mắt hờ hững của Bạch Đông Lâm nhìn chăm chú vào, thân thể ông ta run lên, trong lòng không khỏi kêu rên, xem ra lần này không chảy nhiều máu là không thể thoát được.
“Đại nhân! Chúng ta biết sai rồi, toàn bộ tùy đại nhân xử trí!”
Tù Long khom người thật thấp, gương mặt đen nhẻm ẩn nấp vào trong bóng tối.
“Rất tốt.”
Bạch Đông Lâm nhẹ nhàng gật đầu, lập tức chậm rãi đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, giọng điệu lạnh lùng, nói:
“Uy nghiêm của cường giả, là không thể mạo phạm.”
“Nể tình thái độ nhận sai của các ngươi còn không tệ, ta sẽ bỏ qua ý nghĩ diệt quốc lúc trước, đúng lúc, bản tọa đang đi du lịch ở bên ngoài, thiếu một chốn dừng chân, ta thấy đế quốc của mấy người không tệ lắm.”
Gì!?
Tù Long nghe vậy, bóng người khựng lại, nghĩa là, muốn tiếp nhận đế quốc Tù Điểu hoàn toàn?
“Có vấn đề gì sao?”
Khí cơ khủng bố gào thét mà đến, Tù Long trúng một kích này, lập tức tỉnh lại, liên tục lắc đầu.
“Không dám, không dám, xin theo lời đại nhân.”
“Ừm, ta đã hết giận, song tủi thân trong lòng đồ nhi của ta còn chưa tiêu tán hết.”
Dứt lời, hắn chỉ tay, ba đạo văn phức tạp màu đỏ tươi bắn ra, trực tiếp in dấu ở trên ấn đường ba người Tù Ám Sinh.
“Không phải mấy người thích ỷ vào thế của đế quốc, tùy ý truy nã người vô tội sao? Bản tọa lấy gậy ông đập lưng ông, từ nay về sau, ba người các ngươi chính là nô bộc của đồ nhi ta.”
“Quyền sinh sát trong tay, chỉ cần một suy nghĩ của hắn.”
Lý U hãy đang còn “ríu rít khóc thút thít”, lại lập tức đứng dậy, vẻ mặt mở mày mở mặt, hơi cảm nhận, quả nhiên phát hiện một phù văn trong đầu, liên kết chặt chẽ với đạo văn ở ấn đường ba người kia, thậm chỉ ngay cả ý nghĩ của bọn họ bây giờ, hắn ta cũng thấy rõ ràng.
“Đa tạ sư tôn!”
Sắc mặt Lý U trang nghiêm, cung kính cúi đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lạnh như băng đúng lúc đối mặt với Tù Xi.
Khuôn mặt Tù Xi hoảng sợ, bóng ma tử vong chợt hiện trong lòng, muốn mở miệng cầu xin tha thứ, song đã muộn.
“Tử!!”
“Không –"
Ý nghĩ của Lý U hơi chuyển động, đạo văn ở ấn đường Tù Xi lập tức cháy hừng hực, liệt diễm tinh hồng phun ra vô tận, đốt cháy thân thể, thần hồn ý thức triệt để, tất cả dấu vết tồn tại hóa thành hư không.
“Ha ha ha! Sảng khoái!”
Lý U ngửa mặt lên trời cười to, ấm ức trước giờ lập tức tiêu tán, bỗng cảm thấy toàn bộ linh đài sáng trong, cảnh giới có dấu hiệu buông lỏng.
Bạch Đông Lâm âm thầm gật đầu, nam nhi sống trong thế gian này, đương nhiên phải có thù báo thù có oán báo oán, Tù Xi này làm nhiều việc ác, coi như chết cũng đáng.
Khóe mắt Tù Long nhảy nhảy, rắm cũng không dám xì ra một chút, chỉ có thể mạnh mẽ đè tâm trạng xao động xuống, cúi xuống thật thấp.
“Giết thật đã!!”
Những tù phạm bị hãm hại vào tù thấy một màn này thì vẻ mặt thống khoát, rất rõ ràng, oán khí với hoàng thất Tù Điểu trong lòng bọn họ là cực nặng.
“Đi thôi, mang bản tọa đi nhìn hành cung của ta.”
Dưới chân Bạch Đông Lâm nhẹ nhàng bước một bước, từ dưới lên trên thiên lao nứt toạc ra một cái khe lớn.
Trong biển sao trời, quang huy vô tận bắn ra chiếu xuống, chiếu sáng rực khắp chốn âm u này.
Bịch --
Một cánh cửa cực kỳ dày nặng, bên trên khắc đầy đạo văn đồ lục, có nhật nguyệt sao trời vờn quanh, bị chậm rãi đẩy ra.
Tức khắc, bảo quang vô tận phóng lên cao, chiếu rọi bầu trời đêm đen nhánh thành một mảnh trắng muốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận