Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 735: U Phượng trưởng lão

Đại điện nhất thời tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đều lộ ra một tia khác thường. Bản thân Bạch Đông Lâm giật giật, cái này thật sự không liên quan đến hắn, tất cả đều là nhân cách Lam Linh tự động hoạt động, hắn vẫn chưa ra tay can thiệp đâu.
‘Chẳng lẽ là khi ta hình thành nhân cách ảo, không cẩn thận thêm vào cái gì kỳ quái gì đó rồi?’
Suy cho cùng vẫn không thể làm như Lam Linh mong muốn, không thể thỏa mãn lòng tham nho nhỏ của nàng, kết quả vẫn chỉ lựa chọn một sư tôn.
U Phượng trưởng lão, hiện giờ cũng chính là sư tôn của Lam Linh, khác với Tố Hoàn Trưởng lão có thân phận Thái thượng trưởng lão, còn đây chỉ là một trưởng lão bình thường của Băng Tuyết Thánh cung, nói về bối phận hay thực lực, đều kém hơn một đoạn so với Tố Hoàn.
“Sư tôn đại nhân, bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?”
Mặt mày U Phượng hơi mỉm cười, gắt gao lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Lam Linh đi ra ngoài đại điện, sợ người khác cướp đồ đệ ngoan của nàng.
“Đồ nhi ngoan, trước tiên sư tôn mang ngươi về cung điện của vi sư, sẵn tiện giới thiệu hai vị sư tỷ của ngươi cho ngươi làm quen một chút, cũng tốt để cho bọn họ mang ngươi đi làm quen trong ngoài Thánh cung một chút.”
Ra khỏi đại điện, U Phượng tràn ngập thần quang bao vây Lam Linh, một bước bước vào hư không, trong nháy mắt đi tới trong một tòa cung điện khác.
“Hừ, không biết hai tiểu nữ tử này lại chạy đi đâu quậy phá rồi, không có ngày nào nghiêm túc cả!”
U Phượng không cảm ứng được khí tức của hai đồ đệ mình ở trong cung điện, không khỏi không vui mà hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nói với Lam Linh: “Thôi, đợi bọn chúng trở về lại giới thiệu với ngươi, bây giờ chúng ta đến nói chuyện liên quan đến việc tu luyện sau này của ngươi đi.”
Vẻ mặt Lam Linh ngoan ngoãn đáp: “Vâng thưa sư tôn!”
“Ha ha, thật ngoan!” U Phượng che miệng cười duyên, vươn ngón tay trắng nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má mềm mại của Lam Linh, ôm Lam Linh đi vào nội điện.
“Đồ nhi, công pháp tu luyện bây giờ ngươi đang tu luyện quá mức thô thiển, lãng phí rất lớn thiên phú của ngươi, từ nay về sau, ngươi sẽ phải chuyển sang tu luyện môn Bảo Điển này.”
“Băng Hoàng Bá Thế Chân Kinh, chính là một trong tam đại chí cao bảo điển của Băng Tuyết Thánh Cung ta, không chút khoa trương mà nói, môn chân kinh này sẽ không thua kém tuyệt học đỉnh cao của thánh địa nào cả!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm chợt lóe lên, không hề có chút hoài nghi nào đối với lời nói của U Phượng, trên thế giới này, cũng không thiếu các loại chân kinh diệu thuật, ở trong Cực Đạo Thánh Tông hắn hiểu rất rõ.
Bất kể là rừng Bia vô biên vô hạn truyền thừa trong Bia Giới, hay là thần công bí tịch tiện tay lấy trong Thư Sơn, đều có thể thấy được một chút. Đạo tu luyện của thế giới này, trải qua rất nhiều thời đại, thời gian dài đằng đẵng phát triển, đã đạt tới đỉnh phong!
Bao nhiêu thiên kiêu, bao nhiêu cường giả, truyền thừa lưu lại như vực sâu biển lớn, đếm không xuể, chỉ cần là thế lực hơi có chút danh tiếng, có ai sẽ lấy không ra được mấy môn bảo điển để giữ cửa.
Thần công bí tịch tốt đến đâu, chung quy vẫn phải xem cá nhân của người tu hành, trong đầu Bạch Đông Lâm chứa số lượng chân kinh bảo điển kinh người, nhưng hắn lựa chọn tu luyện lại rất ít, chỉ là đem chúng nghiên cứu thấu triệt, sau đó hóa thành chất dinh dưỡng của mình đại đạo. Hóa phồn thành giản, lấy tinh hoa của nó, tri thức vô tận, uẩn dưỡng bản đạo, đây mới là phương thức tu luyện hắn theo đuổi.
“Đồ nhi ngoan, trầm tĩnh tâm thần, vi sư truyền cho ngươi bảo điển! Thanh âm U Phượng nhu mị, lại có lực lượng nhiếp nhân phách, trong nháy mắt đã làm cho tâm tư lam linh ba động bình tĩnh lại. “Sư tôn, đồ nhi đã chuẩn bị xong.”
U Phượng khẽ gật đầu, vươn ngón tay như bạch ngọc ra, trong lúc đó quanh quẩn một tia bạch quang rực rỡ này, chậm rãi đặt ở trên mi tâm của Lam Linh.
Ầm ầm!
Lam Linh chỉ cảm giác trong đầu có một tiếng sấm vang lên, mơ hồ có gió lạnh gào thét, theo đó chính là vô số phù văn màu xanh thẫm, ngưng kết thành một con băng hoàng khổng lồ lao về phía Thần Hồn của nàng. Trên Thần Hồn kết thành một chút băng sương, một tia hàn ý hiện lên, Băng Hoàng dung nhập vào trong Thần Hồn, vô số kí tự huyền ảo ở bên trong thân thể như ẩn như hiện.
Phù —
Lam Linh chậm rãi mở hai mắt ra, một tia u lam thần quang hiện lên, há miệng thở ra, rơi xuống từng chút băng hoa.
“Không tệ! Không hổ là thần hồn giáp cấp hạng nhất, ngộ tính quả nhiên kinh người, trong thời gian ngắn như vậy có thể hoàn toàn tiếp nhận truyền thừa.”
Trong mắt U Phượng lộ ra một chút kinh ngạc, đệ tử có được thiên phú yêu nghiệt như thế, cũng là người nàng thấy lần đầu, trong lòng thầm nghĩ, lần này thật sự nhặt được bảo vật rồi!
“Sư tôn quá khen.” Lam Linh ngượng ngùng cười, thay đổi bộ dạng tùy tiện lúc trước, thành bộ dạng ngoan ngoãn như thế, càng làm yêu thích trong lòng U Phượng dâng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận