Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1770 - Đao Khấp Huyết (1)

Bạch Đông Lâm vô cùng hài lòng.
Hắn giao lại mọi thứ cho mấy người Phi Cầu lo liệu, còn bản thân trầm mê vào việc tự tu luyện.
Thời gian vội vàng, một vạn năm trôi qua trong chớp mắt.
Rì rào!
Ở chỗ sâu trong ý thức của Bạch Đông Lâm, trong mây Tư Duy lại truyền ra âm thanh lá cây đong đưa.
Đó là một cây đại thụ che trời óng ánh sáng long lanh, như được điêu khắc thành từ thủy tinh, cứ như ảo mộng, đứng sừng sững ở trung tâm vòng xoáy tư duy, vô cùng vô tận điểm ánh sáng tư duy giống như sao trời, hội tụ thành Tinh Hải mênh mông, quấn quanh đại thụ thủy tinh.
Chung Huyễn Chi Thụ!
Tình cảnh này, rực rỡ chói mắt dị thường.
Một bóng dáng nhỏ bé, khoanh chân ngồi dưới tàng cây, ấn đường vạch thẳng vết sẹo tử kim tỏa ra ánh sáng rạng rỡ lấp lóe, khép hai mắt lại, mơ hồ tản ra ánh sáng trắng bạc, mặc dù trên khuôn mặt không hề có cảm xúc, nhưng vẫn có thể cảm thấy hờ hững và lý trí cực hạn.
Rì rào --
Đột nhiên một cành cây của Chung Huyễn Chi Thụ rung lên kịch liệt, một đóa nụ hoa yêu diễm ló đầu ra khỏi các phiến lá thủy tinh, mở rộng nở rộ, trong chốc lát đã khô héo héo tàn, để lại một trái cây nho nhỏ, bề ngoài lóe lên mười ba loại thần quang lộng lẫy.
Tinh hoa của cả đại thụ gần như đều đã hội tụ vào quả này, trái cây nhanh chóng phát triển to lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, một lát sau đó đã chín muồi, mười ba thần quang ngưng kết thành vòng ánh sáng, bao bọc lấy trái cây tròn trịa ở trung tâm, trong mỗi một vòng ánh sáng đều cũng có vô số bóng dáng hiện lên, trên ngàn vạn gương mặt, thể hiện lại ngọt bùi cay đắng sướng vui giận hờn...
Quả Thất tình lục dục.
“Quả thứ một trăm linh chín.”
Bạch Đông Lâm tán thưởng, trong tư duy suy nghĩ, một bàn tay vô hình vươn ra hái lấy quả xuống, nhét thẳng vào “Miệng” do ý thức bản ngã biến thành, không cần nhai, một luồng sức mạnh kỳ dị ấm áp đã dung nhập vào trong ý thức.
Ý thức bản ngã được tẩm bổ bằng vật đại bổ, lập tức mạnh mẽ hơn một chút, sung sướng thẳng tới tâm linh như thế làm Bạch Đông Lâm không khỏi thoải mái đến híp hai mắt lại.
“Thực sự là đồ tốt, đáng tiếc sản lượng quá thấp, hoàn toàn không đủ ăn.”
Bạch Đông Lâm chép chép miệng, vẻ mặt chưa thỏa mãn dục vọng, chuyện quả Thất tình lục dục thai nghén chậm chạp, chờ sau khi các phân thân hoàn thành Dựng Thần Chú Ma lần nữa, thì hẳn là sẽ đạt được cải thiện rất lớn.
“Tên nhóc Cửu Diệu này, cuối cùng cũng nuốt xong một hài cốt Chư Thiên rồi sao?”
Bạch Đông Lâm cảm giác được thông tin phân thân truyền đến, mặt mày hơi động, bóng dáng lập tức biến mất trên đế tọa.
Hài cốt Chư Thiên, phân thân vặn vẹo một hồi đã bị bản tôn thay thế, hơi thở lập tức sâu thẳm hơn rất nhiều.
Dưới thân thể, Cửu Diệu đang đắc ý dào dạt tranh công, hoàn toàn không biết gì về biến hóa này cả.
“Lão đại, thế nào? Cửu Diệu rất giỏi đúng không? Mau nhìn xem, số lượng nhóm năng lượng thạch anh này còn nhiều hơn!”
Giọng điệu Cửu Diệu vội vàng, đã trôi qua thêm hơn một vạn năm, đây đã là hài cốt Chư Thiên thứ ba nó cắn nuốt, nó quá nhớ nhung mùi vị của thủy tinh thần bí nọ, không kịp chờ đợi, hận không thể bảo Bạch Đông Lâm đưa cho nó thù lao ngay lập tức.
“Ừm, Cửu Diệu vất vả cho ngươi rồi.”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, thời không chung quanh lập tức rơi vào ngưng động, giây sau đó lại khôi phục bình thường, hai mắt túa ra kim quang, thần quang ngoài thân rạng rỡ, số lượng thủy tinh có năng lượng kinh người, đã bị hắn cắn nuốt toàn bộ hầu như không còn nữa.
“A ~ dễ chịu!”
“À, đây là thù lao của ngươi, hy vọng ngươi không được lười biếng, không ngừng cố gắng, tiếp tục sáng tạo huy hoàng...”
Hắn vung tay lên, thủy tinh bị trút xuống leng keng, được Cửu Diệu bắt lấy, đặt vào trong tâm hoa.
“Tạ ơn lão đại nhiều!!”
Cửu Diệu hài lòng đi cắn nuốt thủy tinh, lông mày Bạch Đông Lâm nhíu lại, bị âm thanh trong cơ thể truyền đến thu hút.
“Chủ nhân! Chủ nhân! Ta không được rồi, không ăn được nữa, thật sự không ăn nổi...”
“Ta sắp no đến nổ bụng rồi!”
Trong hoả lò Chư Thiên, Khấp Huyết truyền đến tiếng kêu rên khó chịu, không gian trong lò rất lớn, bị từng món cổ khí tỏa ra hơi thở kinh khủng chiếm cứ, thần hỏa cực nóng vô tận ngưng kết thành xiềng xích thô to, trấn áp cổ khí xao động bất an chặt chẽ lại.
“Đây chính là mức cực hạn của ngươi sao? Thực sự là... Cho ngươi cơ hội mà ngươi còn không biết quý trọng!”
Bạch Đông Lâm lắc đầu thở dài, cũng cảm giác được trạng thái của Khấp Huyết lúc này hơi không ổn, cái này cũng không thể trách Khấp Huyết được, là vì tác phẩm của hắn quá kinh người.
Lần trước ở trong Chư Thiên Ám Thực, có mười mấy vạn cường giả Tai họa đen tối thập nhất cảnh, hoặc là tử vong dưới dư âm trong trận giao chiến giữa Vị Lai và nhóm Bỉ Ngạn, hoặc chết thẳng cẳng trong tay của hắn, thưa thớt, hắn cứ như đang nhặt ve chai, mà nhặt được mười mấy vạn Chân Nhất Cổ Khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận