Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 102: Nghe trưởng lão giảng đạo

Hai là, Thánh Tông làm như vậy để cổ vũ đệ tử đi kiếm thêm điểm tích lũy cống hiến, giống như nền kinh tế thị trường, điểm tích lũy cống hiến chính là tiền, có mối quan hệ cung cầu mới có tuần hoàn, cả Thánh Tông sẽ khôi phục sức sống. Có cạnh tranh mới có động lực chứ không phải nuôi một đám vô dụng đưa áo đến thì giơ tay, cơm đến thì há miệng.
Bạch Đông Lâm không hề nghĩ ngợi linh tinh, bắt đầu lưu chuyển Huyết Nguyên, từ từ tắm rửa, sau này có thể lấy việc tu luyện thay thế giấc ngủ, điều này còn có hiệu quả hơn so với việc đi ngủ.
Hắn chìm đắm trong cảm ngộ về chân kinh, Huyết Nguyên trong thân thể tự động lưu chuyển, vòng đi vòng lại.
Một đêm không ngủ.
Bảy ngày sau.
Bạch Đông Lâm ngồi tu luyện ở Tử Trúc Cư mở mắt ra, trong bảy ngày này, ngoại trừ việc phải bỏ ra một chút thời gian để chăm hạt giống tử kim kia, thời gian còn lại hắn vẫn luôn lưu chuyển Huyết Nguyên, lĩnh ngộ sách Thần Khiếu.
Tu luyện như bị nghiện, Bạch Đông Lâm chỉ cảm thấy thời gian vùn vụt trôi, tu vi ngày càng được củng cố, chỉ còn một chút nữa là hắn có thể lĩnh ngộ hoàn toàn sách Thần Khiếu rồi.
“Ngày hôm nay chính là ngày tiền bối trong Thánh Tông khai đàn giảng đạo, hy vọng sẽ có thu hoạch, một lần đột phá luôn Thần Khiếu cảnh!”
Hắn đứng dậy, khoác trường bào Thánh Tông vào, khi thể tu đã tiến vào Huyết Hải cảnh thì có thể không cần ăn uống, họ coi linh khí trời đất là thức ăn, thân thể tinh khiết không chút tạp chất, lỗ chân lông biến mất, tu luyện không lộ chân thân, quá trình trao đổi chất thông thường được bỏ qua.
Không cần tắm rửa mà cơ thể vẫn sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái.
Hắn giơ tay trái lên, tâm niệm vừa động, ánh sáng màu đỏ từ vòng tay Cực Đạo phát ra, một cánh cửa ánh sáng xuất hiện.
Cất bước vào trong cánh cửa ánh sáng, trong nháy mắt hắn đã đến đàn tràng.
Bạch Đông Lâm ngắm nhìn bốn phía, phát hiện mình đứng trên một trụ đá thẳng tắp, trụ đá không lớn lắm, đường kính rộng khoảng ba mét, chính giữa có một đám cỏ khô được bện thành bồ đoàn.
Nhìn xuống dưới trụ đá, chỉ thấy mây mù lượn lờ, không thể biết được trụ đá này đang ở đâu.
Những trụ đá giống vậy xếp chi chít nhau, trải dài vô cùng vô tận, không nhìn thấy điểm cuối.
Những trụ đá đó vây quanh một trụ đá bạch ngọc cực lớn, trên trụ đá bạch ngọc kia khắc đầy hoa văn, vừa xa hoa vừa thần bí.
Lúc này, trên trụ đá bắt đầu xuất hiện từng cánh cổng ánh sáng, rất nhiều đệ tử Thánh Tông bước ra, sau đó khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, Bạch Đông Lâm cảm nhận được khí tức cường đại phát ra từ rất nhiều người, xem ra không phải chỉ mỗi tân đệ tử mới đến đây nghe giảng.
Không phải lúc nào cũng có cơ hội nghe trưởng lão giảng đạo, dù sao cũng là miễn phí, ngu đâu mà không nghe.
Bạch Đông Lâm thu lại những suy nghĩ vẩn vơ, hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo xông thẳng lên đầu, tư duy trở nên linh hoạt hơn, cái bồ đoàn này cũng là một bảo bối!
Hắn lập tức tập trung sự chú ý, điều chỉnh lại trạng thái của mình.
Mấy phút sau.
Một cánh cửa ánh sáng đột nhiên xuất hiện ở trên bồ đoàn, một lão giả mặc áo trắng bước ra.
Rất nhiều đệ tử đang ngồi trên trụ đá vội vàng đứng lên, cung kính bái lạy:
“Đệ tử bái kiến trưởng lão!”
Lão giả mặc áo trắng khẽ vuốt chòm râu, gật đầu nói:
“Lão phu chính là trưởng lão Tiết Cổ Dương của Thiên Bại Phong, hôm nay khai đàn giảng đạo, các ngươi hãy tập trung lắng nghe, không được làm ồn quấy rầy người khác.
Tiết Cổ Dương nói xong cũng ngồi xếp bằng, đám đệ tử lại khom người hành lễ lần nữa, sau đó mới ngồi xuống.
“Khởi nguồn của cơ thể, ánh sáng Bản Nguyên…”
“Hải Nhãn Huyết Tuyền, Linh Huyết giao hội…”
Không có mấy lời ba hoa, cũng không tuôn ra lời vàng lá ngọc, ngay khi lão giả mở miệng, minh văn xung quanh trụ đá bạch ngọc hơi sáng lên, Bạch Đông Lâm chỉ cảm thấy, mỗi câu mỗi chữ mà lão giả nói đều thấm sâu vào trong linh hồn, khiến hắn không tự chủ được mà trầm mê vào trong đó, lâm vào trong đạo.
Lời nói của lão giả áo trắng Tiết Cổ Dương đơn giản dễ hiểu, giảng giải từ lúc thể tu bắt đầu, dần dần xâm nhập, phân tích từng tầng.
Bạch Đông Lâm cảm thấy, sự lĩnh ngộ đối với mỗi cảnh giới của mình càng sâu sắc hơn, Huyết Nguyên bên trong thân thể tự động lưu chuyển, một vài khuyết điểm đã được tu chỉnh, nền móng Huyết Hải đã được củng cố.
Dần dần, lão giả giảng đến Thần Khiếu Cảnh, những chỗ không hiểu đã được giải đáp, nghe đến chỗ tinh diệu, trên mặt hắn không nhịn được mà hiện lên dáng vẻ tươi cười.
Toàn bộ Thần Khiếu Cảnh đã được giải đáp, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đột phá.
Tiết Cổ Dương cũng không giảng những cảnh giới phía trên Thần Khiếu cảnh, mà chỉ đưa ra cách lý giải ở các phương diện khác nhau của thể tu trước tam cảnh, tất cả những điều tinh túy đã giúp Bạch Đông Lâm thu hoạch được rất nhiều, nắm giữ được đủ loại ảo diệu trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận