Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 107: Tháp Thông Thiên

“Tô tiểu thư, ta nghe nói ngươi rất giỏi dùng độc, lúc ở trên đảo chính bản thân ta cũng cảm nhận được điều này, lần này ta đến đây là để mua chút độc dược từ chỗ ngươi.” “Linh thạch, đan dược, tài liệu pháp khí cũng được, chỉ mong Tô tiểu thư bán cho ta một chút.”
Tô Thất nghe vậy thì lông mày nhíu lại, không ngờ Bạch Đông Lâm đến đây để mua độc dược của nàng ta, những chất độc này đều được nàng ta dùng bí pháp để luyện chế, vô cùng trân quý, đòn sát thủ thì không thể tùy tiện bán cho người khác.
“Bạch công tử, ta cũng không thiếu chút linh thạch, đan dược hay tài liệu pháp khí này, e rằng…”
Bạch Đông Lâm nghe thấy vậy thì mỉm cười, điều này cũng nằm trong dự đoán của hắn, dù sao thì quan hệ của bọn họ cũng chưa đến mức thân mật, bị từ chối cũng là chuyện bình thường, vì vậy lập tức nói:
“Tô tiểu thư, ta có thể lấy điểm tích lũy cống hiến để mua.”
Tô Thất nghe vậy thì hai mắt sáng lên, nhà nàng ta cũng rất hùng hậu, nàng ta cũng không có hứng thú với mấy thứ như linh thạch, đan dược, pháp khí, tài liệu, nhưng điểm cống hiến tích lũy lại không giống, mặc dù Thánh Tông cho phép đệ tử giao dịch điểm tích lũy cho nhau, thế nhưng bản thân bọn họ cũng không đủ dùng, ai ngu mà lấy điểm tích lũy ra để trao đổi chứ?
Mặc dù không biết Bạch Đông Lâm muốn lấy độc dược của mình để làm gì, nhưng nàng ta cũng không có hứng thú với mấy thứ này, có thể lấy độc dược đổi điểm tích lũy, đương nhiên nàng ta không có lý do gì để từ chối, vui vẻ gật đầu nói:
“Có thể, không biết Bạch công tử muốn bao nhiêu?”
“Ngươi có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu!”
Độc dược của Tô Thất vô cùng bá đạo, rất khó sinh ra tính kháng độc, có thể mua nhiều một chút, như vậy thì có thể cường hóa năng lượng mạnh hơn.
Tô Thất nghe vậy thì bàn tay trắng nõn vung lên, trên mặt bàn xuất hiện năm mươi chiếc bình thủy tinh trong suốt, có thể trông thấy năm loại chất lỏng có màu sắc khác nhau hơi lóe ra linh quang.
“Đây là năm loại kịch độc, tác dụng khác nhau, thế nhưng độc tính đều tương đương nhau, nếu là Bạch công tử thì ta lấy một trăm điểm tích lũy một lọ!”
“Thành giao!”
Mặc dù điểm tích lũy rất quan trọng, thế nhưng mất đi vẫn có thể kiếm lại được, chỉ cần hắn sử dụng đúng giá trị, những độc dược này đủ để giải quyết vấn đề của hắn.
Bạch Đông Lâm đưa tay trái ra, Tô Thất đưa tay phải ra, vòng tay Cực Đạo của hai người chạm vào nhau, ý niệm vừa động, lập tức trừ năm nghìn điểm tích lũy cho Tô Thất, hai người còn tiện tay thêm bạn bè, có thể trao đổi thông tin với nhau.
Lúc này, một người luôn tỏ ra lạnh lùng như Tô Thất cũng không nhịn được mà nở nụ cười, mặc dù chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng cũng khiến Bạch Đông Lâm cảm thấy kinh diễm.
Hai người hoàn thành giao dịch, Tô Thất lại giới thiệu kỹ lại cách sử dụng các loại độc dược đó cùng những điều cần chú ý. Sau đó Bạch Đông Lâm đứng dậy cáo từ, hắn muốn nhanh chóng trở về giải quyết vấn đề của mình, cảm giác không thể khống chế thân thể khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Từ biệt hai tỷ muội, mở cánh cửa ánh sáng ra, quay về Tử Trúc Cư, đặt tấm biển từ chối tiếp khách lên trước cửa nhà, hắn quyết định bế quan, không dùng hết chỗ độc dược này hắn sẽ không xuất quan.
Bạch Đông Lâm ngồi khoanh chân trên giường, lấy ra một bình thủy tinh uống một ngụm, gân mạch trong thân thể lập tức đứt ra từng khúc, lục phủ ngũ tạng hóa thành đống bùn nhão, chữa trị và hủy diệt không ngừng thay phiên nhau, đồng thời từng luồng năng lượng cường hóa cũng lăng không xuất hiện.
Phải biết rằng, ban đầu lúc ở trên đảo, loại độc dược này dung hòa vào trong không khí cũng khiến hắn bị trúng độc, như vậy có thể thấy độc tính của loại độc dược này vô cùng mãnh liệt, mặc dù hiện tại thực lực của hắn đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều, thế nhưng trực tiếp uống vào một ngụm, suýt chút nữa hắn đã đi đời nhà ma!
Linh hồn thần thông lưu chuyển, từng luồng năng lượng bị linh hồn thôn phệ, trong nháy mắt, cảm giác linh hồn đau nhức kịch liệt đã giảm đi rất nhiều, sau khi được năng lượng cường hóa, linh hồn cũng được tăng cường hơn rất nhiều.
Tâm thần quy về một, trong lúc linh hồn được tăng cường, kiến thức được ghi nhớ cũng nhanh chóng tiêu hóa, Bạch Đông Lâm chìm sâu vào trong quá trình tu luyện.

Hai tháng sau.
Tại một quảng trường của Thánh Tông, quán rượu, cửa hàng mọc san sát, rất nhiều đệ tử Thánh Tông mặc đồng phục đứng ở trong đó, đây là cảnh tượng mà Thánh Tông cố ý xây dựng lên để cho đệ tử có nơi trao đổi, giao dịch.
Tu luyện cũng không thể suốt ngày bế quan, những đệ tử này vẫn cần giao lưu, trao đổi, ngoài việc tu luyện thì cũng cần phải ra ngoài thư giãn một chút, trao đổi với nhau, nói không chừng còn có thể tìm thấy một chút linh cảm, cũng có thể thông qua giao dịch để đổi lấy một số đồ vật mà mình cần trong quá trình tu luyện, bởi vậy Thánh Tông rất ủng hộ điều này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận