Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1748 - Con mắt Bát Xích Vưu (4)

Quân cờ rơi xuống, hệt như một ngôi sao đánh bay bàn cờ thành hư vô.
Bạch Đông Lâm chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn ra xa chỗ sâu trong Tinh hà, trong mắt lóe lên ý cười.
“Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cuối cùng cũng đến!”
“Ờm, Tào Tháo là ai?”
Càn Côn hơi sững sờ, thế mà lại được đại nhân coi trọng như vậy, Tào Tháo là người thế nào? Không phải là cường giả Chân Nhất đã thoát khỏi dòng thời gian chứ!?
Sao lời thoại thế này lại nghe hơi quen quen nhỉ?
Trong lòng Bạch Đông Lâm âm thầm cà khịa một câu, vươn tay nắm lấy vai Càn Côn, bước ra một bước khỏi Thiên Càn đại lục, đi vào trong tinh không.
“Còn có thể là ai, lão tổ tông của ngươi thôi!”
Mặt trời sáng chói ánh sáng, phóng ra ánh sáng và nhiệt độ vô cùng vô tận, ở cách đó không xa, có ba bóng người đứng sóng vai, đang nhíu mày quét mắt khắp hư không, ánh mắt như vượt qua chiều không gian và thời không, nhìn thấy cảnh tượng trong bảo khố.
“Kẻ trộm mà lại cuồng vọng đến thế! Ức hiếp Càn gia ta không có ai ư?!”
Giọng điệu yếu ớt nhưng lại ẩn chứa căm giận ngút trời, cướp đoạt vô số bảo vật tài nguyên thì cũng thôi đi, còn bá chiếm bảo khố không đi, cứ đường hoàng ăn uống thả cửa ở bên trong đó, cái này đúng là...
Hiếp đáp người quá đáng!
Càn Nguyên Tử tức giận đến mức ấn đường nhảy liên tục, chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn Bạch Đông Lâm cách không mà tới.
“Chẳng cần biết ngươi là ai, hay là thế lực đến từ phương nào, Cổ Hồng Thiên Triều sợ đầu sợ đuôi chuyện này, Càn Nguyên Tử ta lại không nuốt trôi cục tức này!”
“Đi cùng chúng ta một chuyến đi.”
Bất kể là ai, chỉ cần bước vào Tối Chung Bỉ Ngạn, là phải thành thật mặc cho ông ta xử lý giải quyết.
“A, Tiểu Côn Tử, xem ra ngươi đã coi thường gia tộc của mình rồi! Ba vị thập nhất cảnh, thế này kém trong truyền thuyết rất xa...”
Tháng năm dài đằng đẵng, rõ ràng tài nguyên dư thừa là môi trường vô cùng tốt để cường giả tùy ý sinh trưởng, không ai biết sẽ sinh ra bao nhiêu cường giả, và ẩn nấp đi đâu.
Thập nhất cảnh đã siêu phàm thoát tục, siêu thoát thời gian, bọn họ lại đi tới giới vực cao hơn, làm chuyện quan trọng hơn, thăm dò sức mạnh to lớn hơn, có rất ít người tiếp tục lưu luyến ở chỗ cũ.
Lão tổ Càn gia vẫn khá là coi trọng huyết mạch.
“Lão, lão tổ tông! Đại nhân, ta...”
Vẻ mặt Càn Côn cầu xin, nhìn trái nhìn phải, sợ Bạch Đông Lâm vò mẻ không sợ rơi, trực tiếp bóp chết ông ta.
“Cuồng vọng!”
Bạch Đông Lâm coi như không thấy, khiến nhóm Càn Nguyên Tử giận dữ không thôi, không cần phải nhiều lời nữa, bước thẳng vào dòng sông thời gian, thi triển bảo thuật thần thông, muốn trấn áp nguyên điểm tồn tại của Bạch Đông Lâm.
Mặt ngoài thì nổi giận, nhưng trong lòng bọn họ vẫn vô cùng lý trí, không ra tay hạ sát ngay, biểu hiện của Bạch Đông Lâm thật sự quá mức bình tĩnh, quỷ dị, làm cho người ta không khỏi sinh ra vẻ kiêng kị.
Thế lực bên trong Chư Thiên Thái Hạo rắc rối phức tạp, ngay cả Tối Chung Bỉ Ngạn cũng không thể một tay che trời, vẫn phải suy xét bối cảnh thần bí của đối phương.
“Ba kẻ ngu.”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm chết lặng.
Nếu trực tiếp ra tay với hắn, phân thân nhỏ yếu mà bản tôn để lại rất lâu trước đây như hắn sẽ thật sự không có cách gì, nhưng nếu đánh nhau, chỉ có một khả năng chính là hao hết sức mạnh, quay về hư vô.
Mấy người Càn Nguyên Tử lựa chọn phương thức công kích xấu nhất.
Lúc công kích nguyên điểm tồn tại trên dòng sông thời gian, những bóng dáng kia đều là bản tôn của hắn nhé!
Đây là sự khủng bố của Chân Ngã Duy Nhất Cảnh sao?
Trong mắt Càn Côn lộ ra vẻ chấn động, ngay khi nhóm Càn Nguyên Tử xé mở dòng sông thời gian, chỉ là một chút khí tức thời gian loạn lưu tiêu tán ra ngoài, đã khiến ông ta run sợ trong lòng, vực sâu như ngay trước mặt, ngay cả thời không chung quanh cũng trở nên vặn vẹo đục ngầu.
“Đại nhân, ngài...”
Ánh mắt Càn Côn phức tạp, nhìn về phía Bạch Đông Lâm lại mang theo vẻ không đành lòng, thực ra vị đại nhân này rất tốt, ngoại trừ cướp lấy quốc khố Thiên Càn ra, thì không hề đả thương một ngọn cây cọng cỏ nào bên trong thần vực, trong một vạn năm Tuế Nguyệt, cũng chỉ kéo ông ta đến đánh cờ thôi.
Nếu là nói hận, ông ta thật sự không thể hận được, đại nhân chỉ hơi tham tài mà thôi, không xem mạng người như cỏ rác, không gian dâm cướp bóc, là một người xấu rất tốt!
“Đại nhân! Ngài cứ thúc thủ chịu trói đi, ta sẽ nói chút lời ngon ngọt với mấy vị lão tổ tông, nói không chừng, nói không chừng...”
“Ngừng!”
“Dừng lại cho ta, Tiểu Côn Tử, ánh mắt của ngươi là ý gì? Không đành lòng? Thương hại? Không thể nào, không thể nào, ngươi không cho là ta sẽ thua bởi mấy cái tên ngu ngốc kia đó chứ?”
Bạch Đông Lâm giận quá mà cười, ngược lại Càn Côn này rất thú vị, không phải là ở lâu với hắn, bị sức hấp dẫn từ nhân cách của hắn khuất phục đó chứ? Ừm, đoán chừng chính là như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận