Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 730: Kết quả tốt nhất

“Khụ khụ!” Bạch Đông Lâm nắm tay nhỏ thành nắm, đặt ở bên miệng ho khan vài tiếng, ở trong đại điện yên tĩnh khác thường âm thanh trong trẻo phát ra nghe đến chói tai.
“Cái này, đây là…”
Quan khảo hạch sau Ngọc Đài phục hồi lại tinh thần trước tiên, đưa tay chỉ vào cột sáng màu tím vừa thô vừa to, giọng nói run rẩy, dù sao tu vi của nàng ta cũng không thấp, ý chí cũng càng kiên định, dừng một lát, thuận theo khí tức, hai mắt khiếp sợ nói:
“Đệ tử Phi Tuyết Tông, Lam Linh, chân linh tư chất – tử sắc cực phẩm! Thần hồn thân hòa – hạng nhất giáp cấp! Thể chất đặc biệt – không biết, không rõ, không thể miêu tả…”
“Cái này, cái này, thật sự là không thể tưởng tượng nổi!”
Quan khảo hạch tiếp nhận tin tức từ trung tâm khảo hạch truyền tới, nàng ta sẽ đem chi tiết việc này đi báo cáo, trong lòng nàng ta khiếp sợ càng thêm nhiều.
Nhiều năm như vậy, nàng chủ trì khảo hạch không biết bao nhiêu, thiên tài cũng đã gặp qua, nhưng ngay cả trung tâm khảo hạch cũng không thể hoàn toàn hiểu thấu những thiên tài như này, trường hợp trước mắt lại chưa từng nghe thấy.
Tích tắc!Tích tắc!
Phát hiện thiên tài quái vật cấp tuyệt thế, thiết lập cố định đã kích hoạt, tin tức đã báo cáo đến cao tầng Thánh Cung.
Đại trận phòng ngự đã tự động kích hoạt.
Thánh lệnh: Quan khảo hạch ở đây không tiếc bất cứ giá nào, bảo đảm người này an toàn, cho đến khi cao tầng Thánh Cung đến!’
Ù ù!
Toàn bộ đại điện chấn động mạnh, trận pháp ẩn sau trong đó hiện lên dày đặc, hóa thành hào quang cực kỳ nặng nề, trên đó có vô số phù văn di chuyển không ngừng, trong tức khắc đã bao quanh Bạch Đông Lâm.
Sắc mặt của hơn mười Quan khảo hạch cùng lúc thay đổi, hình bóng chợt nhoáng lên một cái, tất cả bao quanh màn hào quang, lưng dựa vào màn hào quang, pháp lực và Pháp Tướng trong cơ thể ngưng tụ sôi trào, hai mắt cảnh giác nhìn lướt qua các đệ tử của khảo hạch ở xung quanh, thậm chí là quan khảo hạch ở bên cạnh mình nhiều năm như vậy!
Ở trong mắt của bọn họ thì tất cả mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ bản thân mình và Bạch Đông Lâm, đều bị nghi ngờ là ngoại tộc.
Đây chính là trọng lượng của thánh cung thánh lệnh, bọn họ không dám tỏ một chút khinh thường nào.
Trên mặt của Bạch Đông Lâm nở một nụ cười xấu hổ mà không thất lễ, bất quá hắn chỉ là giả vờ mà thôi, quả nhiên không được? Đã lâu không được giả vờ, có một chút xa lạ, không nắm bắt tốt được nhịp điệu!
Hai mắt nhìn xung quanh trong sự sợ hãi, các đệ tử khảo hạch xếp lại thành một đoàn, khiến Bạch Đông Lâm không khỏi âm thầm lắc đầu.
Thất lễ, quá thất lễ rồi!
“Được rồi, giải trừ phòng bị đi.”
Giọng của một nữ nhân ôn hòa vang lên trong hư không, sau đó một thân hình ảnh nhỏ nhắn sải bước ra từ trong hư không, hai mắt nhìn chăm chú vào Bạch Đông Lâm trong màn hào quang.
“Tham kiến đại nhân!”
Sắc mặt của đám Quan khảo hạch dần thả lỏng, trong cơ thể năng lượng sôi trào chậm rãi ổn định lại.
“Tiểu cô nương này, khảo hạch phía sau đã không còn quan trọng, bản tọa đưa nàng ta đi trước.”
Khuôn mặt nữ tử được thần quang bao phủ, nàng ta đưa tay vung lên, quang trụ biến mất, thân thể Bạch Đông Lâm không tự chủ được mà bay lên đứng bên cạnh nữ tử nhỏ nhắn.
“Chờ một chút! Những người kia là sư tỷ đồng môn của ta!”
Bạch Đông Lâm đưa tay chỉ năm người của Phi Tuyết tông, nữ tử khẽ gật đầu, liếc qua nhóm quan khảo hạch ở phía dưới.
“Đại nhân, chúng ta biết rõ nên làm như thế nào!”
“Rất tốt.”
Nữ tử kéo lấy Bạch Đông Lâm đi cùng, vừa bước một bước vào hư không liền biến mất không thấy gì nữa.
Bên trong đại điện, lúc này đám người mới thở nhẹ ra một hơi, vị đại nhân này tỏa ra khí cơ bao phủ lấy các nàng, thực tại là quá khủng bố, còn xem nữa là phải chết rồi.
Sau một lát yên lặng, bên trong đại điện sôi trào huyên náo hẳn lên, đồng thời tin tức lan tràn ra ngoài với tốc độ chóng mặt.
Vừa rồi các nàng không hiểu chuyện gì xảy ra, hiện tại thanh tỉnh lại tâm thần, thì mới biết sự việc vừa rồi không đúng lắm.
Phi Tuyết tông năm người liếc mắt nhìn nhau, đều là vẻ mặt không thể tin tưởng.
“Nhị, nhị sư tỷ, kia thật là Lam Linh sao? Ta nhớ rõ, tiểu sư muội chân linh tư chất, là màu xanh nha!…”
Nhị sư tỷ thần sắc chợt biến, vội vàng dùng tay che miệng sư muội của mình lại.
“Đừng nói đùa!”
“Sư muội Lam Linh tư chất chân linh vẫn luôn là màu tím, chúng ta chỉ là vì an toàn của muội ấy, mới giữ bí mật mà chưa báo lên! Muội hiểu chưa?”
Nhị sư tỷ ánh mắt chớp lên, mặc dù nàng cũng không rõ ràng tình huống hiện tại là cái gì, nhưng như vậy…
Kết quả cuối cùng là tốt nhất.
Quang ảnh lưu chuyển,tầm mắt lập tức khôi phục, hai chân Bạch Đông Lâm đã giẫm lên mặt đất.
Hắn nhìn lại vách đá ở bên cạnh, phía dưới là tầng mây mênh mông vô tận, bên trên là bầu trời cao xa chót vót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận