Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1857 - Mọi loại tính toán phá cục cuối cùng (2)

Chiến hơi lúng túng, trong mắt lóe lên vẻ xấu hổ, chỉ một cái liếc mắt, hắn ta đã thấm nhuần tất cả, là do hắn ta quá khinh thường, ván cờ vô hình giữa hắn ta và người siêu thoát Tai họa đen tối, đã thiếu chút nữa là phá hủy Bạch Đông Lâm.
“Tiền bối, ta có thể tin tưởng ngươi không?”
Bạch Đông Lâm chậm rãi mở hai mắt ra, mỏi mệt bị xua tan, chỉ có bình tĩnh, lý trí.
“Cái này...”
Chiến há to miệng, không phản bác được, thủ đoạn người siêu thoát nghịch thiên như thế, thật thật giả giả, khó mà phân biệt, hắn ta cũng không thể chứng thực bản thân mình.
“Ha ha, tiền bối, ta tin tưởng ngươi.”
Đột nhiên Bạch Đông Lâm nhẹ giọng cười, đứng dậy, hắn không mở miệng gọi thẳng tên thật của Chiến, ngược lại là gọi tiền bối, nói rõ vào lần đầu tiên hắn đã xác định được Chiến là thật hay giả.
“A?”
Chiến nhíu lông mày lại, hơi nghi ngờ sao Bạch Đông Lâm làm được như thế.
Bạch Đông Lâm lắc đầu không nói, không có ý muốn giải thích, chỉ có hắn hiểu rõ, ở trong tầm mắt hắn, bên ngoài bóng dáng hư ảo Chiến mà hắn nhìn thấy như ẩn như hiện ánh sáng vô hình, đó là tàn dư từ thần quang bảy màu.
Trong Không Gian Tăm Tối, chất đống vô số bóng dáng, hoàn toàn không có thứ này.
Thế gian này có đồ vật gì là người siêu thoát không thể ngụy tạo được?
Tất nhiên chính là thần quang bảy màu!
Người siêu thoát khống chế tất cả, Chiến là tồn tại cùng cấp độ nên có thể nhảy ra khỏi cách cục, lẩn tránh khống chế thăm dò, mà thần quang bảy màu, thì là thủ đoạn duy nhất của Bạch Đông Lâm có thể dùng nó để chống lại người siêu thoát.
“Đã như vậy, vậy thì chúng ta bắt đầu phá cục thôi?”
“Được!”
Sở dĩ Chiến quả quyết như thế, là bởi vì giữa hai người không có gì cần giao lưu, ở huyễn cảnh chân thực, vô số Chiến hư giả đã từng kết nối với Bạch Đông Lâm không biết bao nhiêu lần.
Tuy người đó là hư giả, là thủ đoạn của người siêu thoát, nhưng đối thoại lại là chân thực không phải giả tạo, là lấy cuộc trò chuyện giữa hắn hiện tại và Chiến tại tương lai ra, ngoại trừ một câu cuối cùng -- “Một tay là có thể diệt!”.
“Thần quang bảy màu đã xuất hiện chỗ buông lỏng yếu ớt, đó cũng là nguyên nhân tiền bối ngươi có thể hiện thân ở trong này, sở dĩ như thế, hẳn là dục vọng cầu sinh trong tiềm thức bản tôn ta bố trí, nhưng hắn trầm luân vô hạn, ý chí này đã cực kỳ vặn vẹo mơ hồ, đáp lại có thể nhận được cực kỳ bé nhỏ.”
“Trong Tuế Nguyệt dài đằng đẵng, ta đã tìm được phương pháp phá cục, tiền bối, ngươi chỉ cần phải phá vỡ màn chắn sâu mềm năm tháng cho ta, chỉ cần trong một giây lát thôi, ta sẽ có thể thiêu đốt tất cả, ngay lập tức khống chế bản tôn một lần nữa.”
“Chỉ cần một chút thời gian thôi, là có thể mở thần quang bảy màu ra, giúp đỡ tiền bối thoát khỏi vây khốn.”
“Chuyện sau đó, thì giao cho tiền bối ngươi thôi!”
Sắc mặt Bạch Đông Lâm trang nghiêm, vì ngày này, hắn đã chờ không biết bao nhiêu Tuế Nguyệt, từ khi “Chiến” thứ nhất bước vào nơi đây, thiếu chút nữa đã lừa được hắn, hắn cũng nhờ đó mà hiểu rõ con người Chiến, cũng suy nghĩ ra phương pháp phá cục.
Cơ hội chỉ có một lần!
Là một điểm sáng trong số lượng bản thể không nhiều, mặc dù đồng căn đồng nguyên, nhưng cũng chỉ có thể thiêu đốt hoàn toàn mới có thể khống chế ý thức bản ngã tạm thời, nếu thất bại, sẽ không có cơ hội lặp lại, Chiến cũng không thể thoát khỏi vòng vây, hắn cũng chỉ có thể rơi vào hư vô tận cùng vĩnh viễn.
“Ta, đã hiểu!”
Chiến trịnh trọng gật đầu, tất nhiên cũng đã hiểu việc này đứng trước đủ loại cửa ải, hắn ta còn hiểu trạng thái đối phương bây giờ không xong nhiều đến đâu hơn cả Bạch Đông Lâm.
Hắn ta giúp đỡ Bạch Đông Lâm, Bạch Đông Lâm cũng giúp hắn ta, giờ đây đồng thời là “trận chiến thoát vây” của cả hai người, một người muốn thoát khỏi tính toán của người siêu thoát Tai họa đen tối, Chiến thì lại muốn thoát khỏi trói buộc từ thần quang bảy màu.
Rầm!
Chiến còn chưa dứt lời, bóng dáng mơ hồ hư ảo đột ngột nổ tung, hóa thành điểm ánh sáng sắc thái lộng lẫy sáng chói, đây là lực siêu thoát yếu ớt chậm rãi bao phủ Bạch Đông Lâm, như áo bào làm từ vụn ánh sáng.
“Đi –"
Dưới chân đạp mạnh, không gian tuyết trắng lập tức vỡ nát, bóng dáng Bạch Đông Lâm lao ra như tên, bay thẳng vào điểm cuối cùng của bóng đêm vô tận, vô tận sâu mềm năm tháng vặn vẹo đáng sợ ven đường, nhao nhao vỡ vụn dưới lực siêu thoát nghiền ép đi qua.
Trong tích tắc, lại cứ như là vĩnh hằng, một tia ánh sáng sáng chói, nhanh chóng thoát ra từ chỗ sâu trong con mắt hơi mở của Bạch Đông Lâm.
“Thần!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm tỏa ánh sáng, trên đường phi nhanh, hai tay hắn đã nhanh chóng kết thành ấn quyết vô danh, thân thể hư ảo cũng cháy hừng hực lên.
“Nhân!”
“Hữu Vô Chi Gian!”
“Hoàng hoàng bản chân! Vô uế! Vô hối! Luân chuyển –"
Bạn cần đăng nhập để bình luận