Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 72: Thần thông không thắng được ý trời

Lúc này, bọn họ không giống như những tu sĩ thần thông quảng đại nữa mà yếu đuối giống như những người phàm, chỉ có thể giao sinh tử cho số mệnh quyết định. Trong rừng rậm, những người khác cũng lần lượt xuất hiện. Họ là những người tầm bảo bị tia chớp đánh vào trong sa mạc. Rừng rậm dần dần trở nên náo nhiệt, thỉnh thoảng lại có cơ quan bẫy rập bị khởi động, tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của những người kia vang lên liên tiếp nhau. Mi Hồng Anh thấy vậy thì mắt sáng rực lên, lập tức ra lệnh cho đội ngũ tăng tốc. Bẫy rập trong rừng rậm này được bố trí có khoảng cách. Bây giờ có nhiều người dò đường như vậy nên tính an toàn đã được tăng vọt.
Quả nhiên, càng lúc càng nhiều tu sĩ tiến vào rừng rậm. Tỷ lệ họ gặp phải bẫy rập cũng thấp hơn nhiều. Mọi người lập tức dùng toàn lực để chạy. Chẳng mấy chốc, đoàn người đã đi được mười mấy dặm, ra khỏi rừng rậm. Ngoài những người xui xẻo rơi vào bẫy rập và chết tại chỗ thì đoàn người còn lại hai mươi mấy người sống sót ra khỏi rừng.
Vào giây phút bước ra khỏi rừng rậm, mọi người bị cung điện khổng lồ trước mắt làm cho ngây dại. Cung điện này lớn tới nỗi ngẩng đầu không nhìn thấy đỉnh, hai bên nhìn không thấy điểm kết thúc. Toàn bộ cung điện là một chỉnh thể không tìm thấy kẽ hở nào, dường như nó được xây dựng từ một khối kim loại đen.
Quảng trường phía trước cung điện còn có một tấm bia đá cực lớn, bên trên có hai hàng chữ lớn màu đỏ.
“Thần thông không thắng được ý trời, tuyệt thiên, tuyệt địa, tuyệt tiên!”
Vẻ mặt của Bạch Đông Lâm hơi thay đổi.
‘Tuyệt tiên? Chẳng phải Mi Hồng Anh nói tuyệt thiên, tuyệt địa, tuyệt nhân sao? Xem ra không phải chuyện gì nàng ta cũng biết hết.’
‘Ý trời! Ý trời! Thì ra là thế’
Bạch Đông Lâm như có điều suy nghĩ. Hắn đã hiểu một chút vì sao nơi quỷ dị này lại có khảo nghiệm kỳ lạ như vậy rồi. Bí cảnh của người khác không khảo nghiệm chiến lực thì sẽ khảo nghiệm thiên phú hoặc ý chí nghị lực. Nơi quái quỷ này thì hay rồi, khảo nghiệm ở nơi này chính là vận may, cũng có thể nói là số mệnh.
Xem ra chủ nhân của cung điện này từng không được may mắn, chết vì ý trời. Nếu không người này đã chẳng có chấp niệm lớn như vậy. Bạch Đông Lâm không miên man suy nghĩ quá lâu, hắn theo chân mọi người đi về phía cung điện kim loại trước mặt. Phía trước cung điện có đặt một cái rương bằng đồng thau, trên mặt rương có một cái lỗ. Trong cái lỗ này có sương mù màu đen bao phủ nên không thể thấy rõ bên trong có vật gì.
Thế này là phải rút thưởng sao?
Mi Hồng Anh quét mắt nhìn mọi người rồi chậm rãi nói: “Mỗi người lấy một thứ trong rương ra rồi đưa cho ta. Ta sẽ giải trừ huyết khế trên người cho các ngươi.”
Quả nhiên giống hệt với suy nghĩ của Bạch Đông Lâm. Đây là một cái rương rút thưởng. Về phần thưởng cái gì thì khó mà đoán được. Rất nhiều tu sĩ thay đổi sắc mặt. Mặc dù họ biết cái rương này không đơn giản, không cẩn thận rất dễ mất mạng. Nhưng có thể giải trừ huyết khế lại có sức hấp dẫn quá lớn. Hơn nữa, bọn họ có quyền lựa chọn sao?
Huyết khế không được giải trừ thì tính mạng của họ vẫn nằm trong tay Mi Hồng Anh. Đơn Võ – Đệ đệ trong cặp song sinh là người đứng dậy đầu tiên. Ca ca của hắn – Đơn Văn đã chết ở ngã rẽ thứ ba. Đơn Võ cẩn thận cho tay vào trong cái rương. Cái lỗ trên mặt rương tràn ngập sương mù màu đen nên chẳng thể nhìn rõ bên trong, lấy được cái gì ra hoàn toàn dựa vào vận may.
Tất cả mọi người nín thở nhìn không chớp mắt. Vẻ mặt Đơn Võ lộ ra vẻ quyết tuyệt, hắn nắm lấy một thứ rồi từ từ rút tay ra. Đơn Võ mở bàn tay ra thì đó là một ngọc bài màu đỏ.
‘Còn sống!’
Trên trán Đơn Võ đầy mồ hôi, ngồi phịch xuống đất, cực kỳ kích động. Vừa rồi, hắn như ngửi được mùi vị của tử vong.
“Khá lắm!”
Mi Hồng Anh hài lòng gật đầu. Nàng ta không ngờ khởi đầu lại tốt đẹp đến vậy, hơn nữa còn là một ngọc bài màu đỏ rất quan trọng.
Mi Hồng Anh nhận lấy ngọc bài mà Đơn Võ đưa tới. Nàng ta không hề nuốt lời, tay bấm pháp quyết. Trên da của Đơn Võ hiện lên ký hiệu màu đỏ, nó vặn vẹo di chuyển rồi từ từ tụ lại một chỗ và biến thành một giọt máu. Sau đó, giọt máu kia nổi lềnh bềnh ra khỏi thân thể Đơn Võ, bay về phía cánh tay của Mi Hồng Anh.
Sắc mặt của hắn trắng bệch, ngồi phịch xuống đất, cực kỳ suy yếu. Đây chính là di chứng khi lấy huyết khế ra. Cũng vì như vậy nên Mi Hồng Anh mới không sợ sau khi giải trừ huyết khế họ tới gây phiền phức cho bản thân. Những người này cũng đã tới biên giới của sự suy sụp. Nếu không cho bọn họ một tia hy vọng thì có lẽ họ sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
Hơn nữa, qua cửa ải này thì bọn họ cũng không còn giá trị lợi dụng nữa. Cũng vì thế nên nàng ta mới đưa ra quyết định này, nhất cử lưỡng tiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận