Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 756: Ta phải báo thù

Mắt hắn chợt lóe lên, sau đó lại khẽ lắc đầu phủ quyết phương pháp này. “Hình như cũng không được, nhiệm vụ phát rồ này còn cần thủ cấp của đối phương cơ mà! Bị bom nguyên sơ nổ chết thì chẳng sót nổi một cọng lông!”
Hu hu…
Bạch Đông Lâm giật mình, cửa sổ loáng thoáng vọng lại tiếng khóc nức nở ngoài đường cái, thu hút lực chú ý của hắn.
Chỉ thấy trên đường cái xuất hiện một đội ngũ chậm rãi di động, đi đầu là một mỹ phụ nhân mặc áo trắng, hai tay bưng một linh vị, sau lưng nàng ta là một đoàn tôi tớ, hơn mười kẻ bưng linh vị, có người giương hoành phi, có người mặc đồ trắng, có người vung tiền giấy vàng mã, đồ sộ nhất vẫn là hơn mười quan tài huyền băng rất nặng.
Ra là đám tang!
Quy mô to lớn thế này có thể thấy là nhà giàu có, hẳn là địa vị ở Hải Yêu đế quốc không thấp.
Nhưng một lần đưa tang hơn mười người thì đúng là quái dị, lại không có vẻ như người nhà quyền cao chức trọng cho lắm.
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, mấy Yêu tộc chết đi mà thôi, không can hệ gì tới hắn. Hắn đang định thu hồi ánh mắt, tiếng bàn luận chợt rộn ràng trong tửu lâu lại khiến hắn sửng sốt.
“Ấy! Kia không phải Đại phu nhân phủ nguyên soái đấy sao? Lúc trước ta có may mắn gặp qua một lần, chuyện gì xảy ra vậy? Phủ nguyên soái xảy ra chuyện lớn gì mà lễ tang họ hàng lớn như vậy!”
“Xuỵt! Nói nhỏ thôi, ngươi không muốn sống nữa hay sao? Chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng không biết?”
“Khụ, ca ca tốt, tiểu đệ gần nhất mới trở về mà. Phiền ca nói cho ta một chút, bữa rượu này tiểu đệ mời!”
“Việc này ấy à, vẫn là có liên quan tới Cửu vương tử Hải Yêu tộc…”
Hai mắt Bạch Đông Lâm sáng rỡ. Hai chữ ‘vương tử’ vừa lọt vào tai, lực chú ý của hắn lập tức tập trung mười phần, cẩn thận lắng nghe đám người thảo luận.
“Việc này từ miệng ta vào tai ngươi, cũng đừng truyền linh tinh nhé. Ngươi biết đấy, lão công của muội muội của tam di thái của nhị cữu của đại cô mụ ta là đầu bếp của phủ nguyên soái, theo lời hắn nói…”
“Một năm trước, khi nội vực còn chưa phong bế, Cửu vương tử Hải Yêu bất chợt tới phủ nguyên soái làm khách, phủ nguyên soái đương nhiên không dám chậm trễ, nhiệt tình chiêu đãi, mà cuối cùng lại xảy ra một việc cực kỳ tàn ác!”
“Haizz! Ngươi cũng biết đấy, nữ tử trong tộc phủ nguyên soái ai nấy đều trắng trẻo xinh đẹp, không biết Cửu vương tử này phát điên cái gì, lăng nhục hơn hai mươi nữ quyến phủ nguyên soái đến chết! Một bên làm ác, một bên còn cao giọng hô cái gì mà ‘trước khi phong cấm tốt nhất chơi thỏa thích một phen!’”
Shhh…
Ngón tay Yêu tộc tự xưng tiểu đệ run lên, hít sâu một hơi khí lạnh, vội vàng nói:
“Thế… thế sao được? Phủ nguyên soái trung thành và tận tâm với Hải Yêu tộc như vậy, cống hiến sức lực, lập công lớn, Cửu vương tử làm vậy không sợ gặp chuyện không may ư?”
“Hừ! Gặp chuyện không may?”
“Phủ nguyên soái nói thế nào cũng là họ khác, các tướng quân phủ nguyên soái giận dữ, bắt Cửu vương tử lại trực tiếp tiến nội vực muốn đòi công đạo. Ngươi đoán xem kết quả thế nào? Không tới nửa canh giờ, toàn bộ biến thành thi thể bị đưa về phủ nguyên soái!”
“Hiện tại trong phủ nguyên soái ngoại trừ Đại phu nhân ra, những người có quan hệ huyết thống của dòng chính đều chết hết. Ôi, nếu là ta nói… Hải Yêu tộc nào có chuyện vì người ngoài mà bất chấp người mình chứ. Hơn nữa Cửu vương tử còn là thuần huyết, thân phận tôn quý vô cùng, một họ khác như phủ nguyên soái sao có thể đấu thắng được!”
“Ngươi nhìn bên dưới đi, Đại phu nhân phủ nguyên soái cũng phải chờ chuyện qua lâu như vậy, Hải Yêu tộc đóng cửa nội vực rồi mới dám phát tang đưa tang!”
“Ôi chao, thảm! Thảm thật!”
Rầm!
Chén rượu rơi xuống mặt bàn, rượu trong chén không bắn ra một giọt, thân hình Bạch Đông Lâm đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Cách đó mấy trăm dặm ngoài thành Tây, tại một vùng đất thấp chính là lăng mộ dòng họ bộ tộc phủ nguyên soái.
Hơn mười quan tài huyền băng sắp xếp chỉnh tề, từng khối linh vị được đặt trước quan tài, bên trên khắc dày đặc văn tự.
“Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta muốn một mình chốc lát.”
Mỹ phụ nhân áo trắng ngồi xổm dưới đất, chậm rãi ném từng tờ tiền giấy vào chậu than, vẻ mặt đờ đẫn.
“Vâng, Đại phu nhân!”
Chúng tôi tớ cung kính hành lễ, sau đó buông đồ trong tay xuống, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
“Hận! Ta thật hận!”
“Hải Yêu tộc, thù này không đội trời chung!”
Đại phu nhân siết chặt hai năm đấm, móng tay khảm sâu vào thịt cũng không hề hay biết, đôi mắt đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm tia lửa bốc lên từ chậu than.
“Ta phải báo thù, dù trả giá hết thảy đại giới, vạn kiếp bất phục ta cũng không chối từ!”
Hận ý mãnh liệt tràn ngập, khiến lăng mộ lạnh như băng càng thêm âm u.
“Ngươi muốn báo thù? Ta có thể giúp ngươi!”
Một tiếng nói nho nhã hiền hoà trống rỗng vang vọng trong mộ thất, cực kỳ bất ngờ, khiến Đại phu nhân giật mình tái mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận