Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1919 - Sự hồi phục của vũ khí siêu thoát (3)

Bạch Đông Lâm nhíu mày, cho dù chỉ là tạo vật ảo ảnh, nhưng hắn cũng là sinh linh chân thực, có vui buồn hờn giận, nếu có thể sống, tất nhiên sẽ không muốn chết.
“Ta? Ha ha, bản tôn để ta lại đây trông coi kiếp nạn vạn tộc, bây giờ xem ra đã thất bại rồi, một kẻ thất bại còn mặt mũi gì để tiếp tục sống tạm nữa?”
“Hừ! Bản tôn hắn cũng không phải không lưu lại bất cứ thứ gì, dốc hết tất cả, ta có thể kéo theo một món vũ khí siêu thoát cùng về Quy Khư, thiếu mất một món vũ khí siêu thoát, áp lực mà cánh cổng Vĩnh Hằng phải đối mặt sẽ giảm đi rất nhiều, có lẽ......”
Ảo ảnh không nói ra lời nói sau cùng, nhưng trong lòng hắn biết rõ hy vọng cánh cổng Vĩnh Hằng vượt qua kiếp nạn này rất xa vời.
Ầm ầm!
Răng rắc——
Trong lúc nói chuyện, hung địa nơi chân trời lại xuất hiện dị biến kinh thiên động địa, chỉ thấy trong hình thể khổng lồ của Hung Địa Thứ Nhất – Chân Vô Chi Ngục méo mó từng cơn rồi ầm ầm vỡ nát, sau đó, một tượng thần không mặt xuất hiện từ trong trận bóp méo ấy.
Toàn bộ tinh hoa của hung địa đều bị hiến tế, biến thành dòng lũ đen kịt, cuồn cuộn chìm vào bên trong cơ thể pho tượng.
Vù vù!
Không mặt tượng thần khẽ run lên, một đôi Tà Nhãn đỏ tươi chậm rãi mở ra trên gương mặt mơ hồ, cực kỳ quỷ dị và đáng sợ.
“Nếu ngươi không đi sẽ thật sự không còn cơ hội nữa!!”
Hai tay ảo ảnh bấm niệm pháp quyết, ánh sáng bạc sáng ngờ chiếu ra từ ấn đường rồi hóa thành vô vàn sợi tơ chìm vào chân của thần điện trắng bạc.
“Ha ha.”
Bạch Đông Lâm thấp giọng cười khẽ, cảm thấy phân thân tha ngã không ngừng quy về tịch diệt bên trong hung địa, trong hoàn cảnh này, lòng của hắn đã không còn cảm xúc vội vàng nào nữa, chuyện này không có chút ý nghĩa thay đổi chiến cuộc nào.
“Ta có thể rời đi bất cứ khi nào ta muốn, nhưng không phải hiện tại!”
Hắn lật tay lại, Ngôn Tố Chi Thư như khắc từ bạch ngọc được hắn lấy ra ngoài.
“Tiến sĩ Trần, giao vũ khí siêu thoát trong đó cho ta đi.”
Ầm ầm!
Chân trời truyền đến tiếng nổ vang vọng, Hung Địa Thứ Hai – U Nguyệt Không Giới, đã biến mất.
Một cây Quyền Trượng Hài Cốt nhợt nhạt chậm rãi hiện lên, đầu lâu, hốc mắt đều có ngọn lửa màu xanh sẫm chập chờn bất định.
“Đây là......”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, cảnh tượng đường chân trời phản chiếu trong con ngươi co rút của hắn, vào khoảnh khắc hắn lấy Ngôn Tố Chi Thư ra, lại có một hung địa mênh mông bị tiêu diệt sụp đổ.
Thay vào đó là hạt châu tròn đan xen hai màu bạc và xám, làn sóng vô hình dập dờn trên hạt châu rồi quét qua toàn bộ vùng đất Hôi Tịch trong chớp mắt.
“Không còn cảm nhận được dòng sông thời gian nữa!”
Thời không của vùng đất Hôi Tịch rất mạnh cứng cỏi, được tạo thành từ Thời Không Tuyệt Đối đen trắng đan xen chồng chất lên nhau, rất khó để tìm được chỗ nào có thể vượt trội hơn nơi đây trong toàn bộ Không Vô Chi Vực.
Thời điểm hạt châu màu bạc xám quỷ dị này phát huy rõ uy lực, dòng sông thời gian của giới này triệt để bị tan rã, tách biệt, quá khứ và tương lai hoàn toàn bị cắt đứt, duy chỉ có trung tâm thế giới hiện tại là còn tồn tại.
Loại trạng thái này được gọi là “Thời gian hư vô”, nơi nào không có dòng sông thời gian thì khái niệm thời gian cũng mất đi ý nghĩa, tốc độ dòng chảy không có sự phân chia nhanh hay chậm và thời gian ở ngoại giới rơi vào trạng thái hỗn độn, không thể quan sát được.
“Hừ! Quả nhiên Bà Luân Sát Đế bố trí rất chặt chẽ, đây là vũ khí siêu thoát có thể khống chế khái niệm thời không, Đông Lâm, bây giờ không thể có được chi viện từ ngoại giới rồi.”
Thân thể ảo ảnh của tiến sĩ Trần trở nên méo mó rồi biến thành hình dạng màu trắng bạc trong suốt có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vô số dòng lũ tin tức hội tụ trong cơ thể, vào thời điểm nhìn thấy hạt châu xám bạc, ánh mắt hắn không khỏi trở nên lạnh lẽo.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, sau khi dòng sông thời gian bị tách biệt, tốc độ dòng thời gian trôi ở vùng đất Hôi Tịch đã bị can thiệp, định nghĩa thế nào được? Khẳng định là thiên về hướng có lợi cho Tai họa đen tối.”
Bạch Đông Lâm nghe vậy thì không nhịn được nheo hai mắt lại, gương mặt hiện lên vẻ tiếc nuối.
Đương nhiên Bạch Đông Lâm không cam tâm việc át chủ bài mạnh mẽ “thân thể tương lai” của mình bị một hạt châu phế đi, nên hắn nghĩ đến chuyện tự diệt rồi tạm thời rời khỏi vùng đất Hôi Tịch, sau khi triệu hồi thân thể tương lai ở ngoại giới rồi sẽ trở lại đối phó Tai họa đen tối.
Nhưng được ảo ảnh nhắc nhở, hắn hiểu rõ phương pháp này không thể thực hiện được, hiện giờ tốc độ dòng thời gian trôi đi nhanh hay chậm hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của hạt châu xám bạc. Nói cách khác, khoảnh khắc hắn vượt qua ngoại giới, rất có thể bên trong vùng đất Hôi Tịch đã trải qua hàng trăm triệu năm, có khi mọi thứ đều đã kết thúc trước khi hắn kịp trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận