Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1794 - Thế giới trong tranh (1)

Hai tên này đều không hề kiêng kị Thái Hư Kiếm Cảnh!
“Kỳ Tích sư tỷ, không cần để ý đến ta nữa, chạy mau đi!”
“Hừ!”
Khuôn mặt nhỏ của Kỳ Tích lạnh lẽo, vừa rồi mới khoe khoang khoác lác, không ngờ đã lập tức bị tát thẳng mặt, giờ bảo nàng sau này còn chút uy nghiêm nào trước mặt sư đệ mình không?
“Tức chết ta rồi! Giết –"
Keng! Một thanh trường kiếm tinh xảo được Kỳ Tích rút ra từ trong hư vô, cổ khí đặc biệt nhẹ nhàng tản ra gợn sóng khủng bố, chém hư không quy về tịch diệt.
Lý U chỉ cảm thấy bóng đen lóe lên, Kỳ Tích đã bước lên giữa không trung, hung tợn cầm kiếm chém xuống thật mạnh, kiếm quang khủng bố ngưng kết thành vô tận nhật nguyệt tinh thần, nhanh chóng chuyển động với quỹ tích huyền ảo khó lường, như biển sao, như vũ trụ, nhưng thực ra lại là thế giới kiếm ảnh vô biên vô tận.
“Tinh Linh Kiếm Giới! Tru Tuyệt!”
Ong! Ầm ầm!
“Thứ quỷ gì thế!?”
Ngục chủ trợn trừng hai mắt, vừa mới ma diệt công kích của kiếm linh kia, lại lập tức rơi vào kiếm giới, hắn ta kinh ngạc phát hiện, thế mà lĩnh vực của mình lại có dấu hiệu tán loạn.
“A? Một con nhóc thú vị.”
Đệ Tam Thần Tử hơi sững sờ, ánh mắt u lam nhìn thẳng vào Kỳ Tích, lại bị lớp váy tơ mỏng tỏa ra tinh quang che đậy cảm giác.
Thân ở thập cảnh, mà lại có thể làm bộc phát uy lực của cổ khí bản nguyên, còn có thể ảnh hưởng đến thập nhất cảnh, đây không phải là tình huống bình thường, sẽ chỉ xuất hiện ở một vài người tuyệt đối giỏi giang ở các chư thiên hiếm thấy.
“Hừ, đúng là đồ không biết sống chết.”
Cái mặt già của Ngục chủ hơi nhịn không được nữa, tại sao hắn ta có cảm giác gần đây mọi việc không thuận lợi lắm nhỉ, bây giờ ngay cả một sâu kiến thập cảnh cũng dám rút kiếm chĩa về phía hắn ta, đúng là làm gì có chuyện nào buồn cười như vậy.
Hắn ta lật bàn tay, đại đao đen nhánh được cầm thật chặt, nhẹ nhàng vạch phá, thân đao xuyên thẳng qua thời không, chém lên người Kỳ Tích.
Đây cũng là áp chế do cảnh giới.
Thập cảnh chưa thể kiềm chế thời gian, ở trong mắt thập nhất cảnh, toàn thân họ đều là sơ hở, chính là yếu điểm trí mạng không thể lẩn tránh.
Keng!!
“Gì!?”
Ngục chủ cảm thấy tay mình chấn động, lực phản chấn khủng bố đến cực điểm, thậm chí chấn vỡ nát thời không, thiếu chút nữa đại đao đen nhánh đã tuột khỏi tay.
“Sư tỷ cẩn thận!!”
Lý U la lên, khoan thai tới chậm, cường giả giao chiến chỉ trong chớp mắt, huống chi còn là giao chiến vượt cảnh.
“Hừ! Tên nhóc không biết xấu hổ, lại dám ra tay với tiểu bối, xấu hổ xấu hổ!”
Thần sắc Kỳ Tích tự nhiên, chống đỡ được công kích từ thập nhất cảnh, không hề bị thương chút nào, váy của nàng được phụ thần cho, không chỉ lộng lẫy, mà phòng ngự cũng là mạnh mẽ tuyệt đối.
Xích Minh thúc thúc đã từng nói, hắn có muốn phá vỡ phòng ngự của váy sa, cũng phải ứng phó toàn lực trảm xuống liên tục ba kiếm mới được.
“Một linh nha đầu thật là khéo mồm khéo miệng!”
Sắc mặt Ngục chủ tối đen, ra tay với tiểu bối chẳng là gì cả, hắn ta không quan tâm những điều này, điều thật sự khiến hắn ta cảm thấy khó chịu là không thể chém giết nó chỉ trong một kích.
“Chết!”
“Được rồi, còn ngại chưa đủ bẽ mặt sao?”
Đệ Tam Thần Tử nhẹ nhàng mở miệng, bóng dáng Ngục chủ khựng lại, thu hồi đại đao, thành thật đứng sang một bên, an tĩnh lại, không dám phản bác một chữ.
“Tiểu nha đầu, ngươi vô cùng giỏi giang, sau này hãy đi theo bên cạnh bản Thần Tử đi.”
Trong mắt Đệ Tam Thần Tử lộ ra vẻ tán thưởng, hắn ta nhìn trúng thiên tư của Kỳ Tích, muốn thu người vào dưới trướng, nói không chừng về sau sẽ có thêm một trợ thủ thập nhất cảnh đắc lực.
Dứt lời, Đệ Tam Thần Tử cũng không thèm quan tâm Kỳ Tích có đồng ý đi cùng hay không, ánh mắt hờ hững nhìn về phía Lý U, đây mới là mục đích của hắn ta.
Mấy thứ đồ linh tinh lúc này cũng không sánh nổi môn truyền thừa vô thượng kia, nếu hắn ta cũng có thể không ngừng tu thành phân thân tha ngã, rất nhiều vũ trụ tĩnh mịch trong cơ thể đều có thể hóa thành “Bản Nguyên Vũ Trụ”, thực lực sẽ tăng vọt vô hạn!
Đủ mọi điều tốt đẹp trong cả thế gian đều kém hơn cảm giác mỹ diệu sức mạnh của mình tăng lên.
“Đến đây cho ta, Lý U!”
Một bàn tay vươn ra, lập tức che kín tầm nhìn của Lý U, tràn đầy trong mắt là lòng bàn tay trắng muốt, tránh không thể tránh, lui cũng không thể lui.
“Sư đệ --"
Trên mặt Kỳ Tích chứa sát ý, đưa tay giật vương miện xuống, tia sáng đen phát triển mạnh mẽ như thác nước, hơi thở điên cuồng tăng vọt.
Ngục chủ ở bên cạnh thấy này, lông mày nhảy như điên.
Tiểu nha đầu thật là quỷ dị!
“Ỷ lớn hiếp nhỏ, có phải có hơi quá rồi không?”
Ong!
Một kiếm quang mênh mông rơi xuống từ đỉnh Thần Sơn, chém bàn tay lớn che trời thành tro tàn, Lý U chảy mồ hôi lạnh thấm ướt y bào, tránh được một kiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận