Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1652 - Tỉnh lại, xuất quan (1)

Ôi đệch, đối mặt với sự tồn tại khủng khiếp như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể từ bỏ quá khứ hung ác và ăn chay niệm Phật mà thôi.
Mười ngày sau.
Bạch Đông Lâm mê muội trong ảo ảnh, hoàn toàn củng cố sự tồn tại của bản thân, sắp xếp một nửa thời gian nguyên điểm khảm sâu vào dòng sông thời gian này.
Hoàn thành bước nhảy vọt sinh mệnh, thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích của thời gian.
Theo nghĩa rộng, loại sinh mệnh này đã là mãi mãi bất diệt, vạn kiếp bất ngã, trong rất nhiều thế giới mênh mông, các Thần đã là nơi kết thúc của tất cả, là thánh nhân Hỗn Nguyên Đại La, là Tiên Đế, là đạo chủ, là khởi đầu và kết thúc của vạn vật trên thế gian...
Chỉ tiếc, thiên địa rộng lớn vô tận, cực kỳ mạnh mẽ theo nghĩa rộng như vậy chẳng qua chỉ là mới bắt đầu.
“Hả? Ai dám quấy rầy sự thanh tịnh của ta?”
Ý thức bản ngã của Bạch Đông Lâm từ từ tỉnh táo lại, lập tức nhướng mày, mở mắt ra.
Ầm oành oành~
Đại địa rung chuyển ầm ầm giống như có quái vật khổng lồ đang đi trên đó, mặt đất được củng cố bằng phép thuật, không ngừng vỡ vụn văng tung tóe trong sự rung chuyển.
Hey dô! Hey dô!
Mấy trăm vạn người đàn ông vạm vỡ cởi trần, thân hình đồ sộ cơ bắp cuồn cuộn, thần quang bên ngoài thân thể lấp lánh, những xiềng xích quy tắc kéo dài ra từ trong cơ thể, đan xen dung hợp lẫn nhau, hô to khẩu hiệu, nâng một hình người ở trung tâm lên.
Chất lượng khủng khiếp, đè ép khiến tất cả mọi người thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng.
“Thêm chút sức đi! Mời sư tôn của ta lên pháp đàn Thông Thiên!”
Vẻ mặt Lý U hăm hở, đứng ở trên xiềng xích quy tắc, chỉ huy đông đảo tù nhân, ánh mắt nhìn thẳng kim tự tháp đen kịt khổng lồ ở đằng xa.
Những người này không thể rảnh rỗi được, vừa rảnh rỗi là sẽ suy nghĩ lung tung, mà suy nghĩ nhiều thì cái mạng nhỏ của Lý U hắn ta chỉ sợ sẽ khó bảo toàn.
Cho nên, hắn ta liền mượn danh sư tôn, huy động tất cả tù nhân xây dựng một tòa pháp đàn này trong vòng mười ngày, lý do nói với bên ngoại là vì đẩy nhanh tiến độ bế quan của sư tôn.
Sau khi uy hiếp, rồi hứa hẹn, sau khi sư tôn xuất quan sẽ dẫn theo mọi người cùng nhau phá vỡ thiên lao, giành lại tự do.
“Chiến thuật làm kẻ địch mệt mỏi” của Lý U đã thành công, tuy không phải tất cả tù nhân đều tin, nhưng đa số mọi người đều tin là đủ rồi, những người còn lại cũng chỉ có thể bị ép buộc gia nhập.
Không phải cường giả cửu giai hèn nhát, cũng không phải bọn họ ngu ngốc, chỉ là vì đủ loại dấu hiệu mà Bạch Đông Lâm biểu hiện ra thật sự là quá khủng khiếp, muốn phá vỡ thiên lao của đế quốc Tù Điểu chắc chắn là việc dễ như trở bàn tay, khiến cho mọi người nhìn thấy được hy vọng thoát ra ngoài.
“Ráng thêm tí đi! Đừng lười biếng! Sư tôn lão nhân gia ngài ấy có thể nhìn thấy các ngươi đó!”
Con ngươi Lý U đảo một vòng, nhìn thấy Bạch Đông Lâm còn chưa được nâng lên pháp đàn, trong lòng lại đang suy tính kế hoạch tiếp theo. Tóm lại, không thể để cho những kẻ cuồng đồ này rảnh rỗi, cũng không thể làm yếu thanh thế của mình, dùng hết tất cả biện pháp để kéo dài thời gian.
“Ha ha, đồ nhi ngoan?”
Bỗng nhiên tiếng cười đùa giỡn vang lên bên tai, khiến da đầu Lý U như muốn nổ tung, hắn ta quay phắt đầu nhìn lại, lập tức đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Bạch Đông Lâm.
Óa óa!
“Đại lão! Tiền bối! Ta thật sự sai rồi!”
“Tại hạ chỉ là vì bảo vệ tính mạng, nên mới thực hiện hạ sách này, giả danh làm đệ tử của ngài, kính xin lão nhân gia ngài khoan dung đại lượng...”
Trên mặt Lý U toát ra mồ hôi lạnh, bị ánh mắt cười như không cười kia nhìn chằm chằm, tâm thần suýt nữa sụp đổ.
Bạch Đông Lâm tỉnh lại khiến hắn ta vừa mừng vừa sợ, mừng là vì chính mình được cứu rồi, không cần nhảy múa trên mũi đao, hư tình giả ý với đám tù nhân này nữa.
Sợ là vì nhân vật này quá thần bí, hắn ta hoàn toàn không biết hắn có lai lịch gì, tính cách như thế nào, nếu hắn không thích hành vi của hắn ta, vậy hắn ta nhất định sẽ chết chắc.
“Ừm, coi như khá tự biết mình, ta quả thật không có đệ tử kém cỏi như vậy.”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn đám tù nhân không biết gì ở phía dưới, ý tứ không cần nói cũng biết, ngay cả mấy trăm vạn cửu cảnh mà cũng không giải quyết được, đúng là quá kém cỏi.
“Hì hì, tiền bối dạy rất đúng, tiền bối dạy rất đúng...”
Trên mặt Lý U lập tức lộ ra cười ngốc nghếch, cúi đầu khom lưng, có thể không quỳ xuống khấu đầu đã là biểu hiện vượt xa bình thường của hắn ta rồi.
Điểm này là bởi vì hắn ta biết được thông qua tiểu thuyết truyện ký, những tiền bối thực lực mạnh mẽ đó thường thường đều cương quyết bướng bỉnh, tính tình lập dị, nhất là khinh thường những kẻ hèn nhát khúm núm quỳ gối, vì bảo vệ tính mạng, hắn ta tất nhiên phải làm cho hắn vui lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận