Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 267: Mẫu vật thí nghiệm số 297

Bạch Đông Lâm vội vàng cầm lấy bình đất, đá Trương Thiện Nhẫn ra ngoài, cái tên nịnh bợ này không ngừng vỗ mông ngựa, tuy nghe rất sướng tai, nhưng bây giờ có chính sự quan trọng hơn. Bạch Đông Lâm phất tay, mười cái túi vải bố nhét vào trong bảo tháp thanh đồng, tay hắn cầm cái bình đất sải bước vào phòng thí nghiệm chính.
Hắn đặt bình đất trong tay vào một chiếc tủ kim loại bị đậy kín, minh văn trên tủ hơi sáng lấp lánh, loại vật thí nghiệm này không dễ kiếm, dùng cái nào hay cái nấy, cứ cất trước đợi sau này bắt đầu dùng cũng được.
Bạch Đông Lâm đặt chín chiếc túi vải bố vào lồng trên tầng hai và giam chúng riêng biệt, hắn đặt chiếc túi vải còn lại lên bàn làm việc làm bằng kim loại trắng tinh.
Một tay bấm pháp quyết, ánh sáng trắng lóe lên trên bàn làm việc, túi vải bố và quần áo của nam tử bên trong lập tức biến thành hư vô và biến mất sạch.
Nam tử trần truồng nằm trên bàn làm việc, hai mắt nhắm nghiền, một sợi dây xích đầy phù văn hẹp dài từ từ hiện ra trên bàn làm việc trói chặt lấy nam tử.
Bạch Đông Lâm búng tay, áo choàng đen của hắn lập tức biến thành áo choàng trắng như tuyết, sau đó hắn lấy trong túi ra một chiếc khẩu trang, đeo vào.
Đi đến bên cạnh bàn mổ, hắn duỗi kiếm chỉ vào giữa mi tâm của nam tử, nam tử đang hôn mê lập tức tỉnh lại, mở mắt ra, một luồng sát khí nồng đậm tràn ra, thần sắc âm trầm khủng bố.
“Ngươi là ai? Đây là nơi quỷ quái nào?”
Bạch Đông Lâm như không nghe thấy, lấy ra một tấm biển kim loại nhỏ, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi:
“Họ tên?”
Nam tử ra sức giãy giụa, nhưng bị xiềng xích phù văn giam cầm trên bàn làm việc, không thể cử động. Khi Bạch Đông Lâm hỏi lại lần nữa, cơ thể căng thẳng của nam tử từ từ trầm tĩnh lại, ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn.
“Yến Phi Không.”
Tấm kim loại trong tay Bạch Đông Lâm tự động hiện lên phông chữ: Mẫu thí nghiệm số 1, họ tên: Yến Phi Không.
“Tuổi?”
“Tám trăm bảy mươi lăm tuổi.”
“Hệ tu luyện và tu vi?”
“khí tu, Pháp Tướng Cảnh thất trọng thiên.”
“Vì tội gì mà bị giam vào Hắc Ngục?”
“...”
Một lát sau, khi thông tin được ghi chép xong, Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, tấm bảng kim loại khắc đầy chữ trên tay biến thành một chiếc vòng, tự động đeo vào cổ chân của Yến Phi Không.
‘Thí nghiệm số A1, thăm dò mối quan hệ giữa Linh Khiếu và thân thể, phương pháp: Giải phẫu cơ thể sống.’
Bạch Đông Lâm vươn hai tay ra, hai con dao mổ tinh xảo lóe lên ánh sáng trắng xuất hiện trong tay hắn.
Ánh mắt lóe lên, hai tay gọn gàng buông xuống, tựa như đã thực hành vô số lần.
Rất nhiều quả cầu ánh sáng lơ lửng trong không trung, chiếu sáng rực rỡ căn phòng thí nghiệm yên tĩnh.
Trong phòng thí nghiệm trắng như tuyết của bảo tháp thanh đồng.
Vẻ mặt của Bạch Đông Lâm rất tập trung, ánh mắt lấp lánh bạch quang. Dao mổ trong tay hắn tỏa ra ánh sáng tăm tối mờ mịt, lướt qua mẫu vật thí nghiệm số 297 giống như nước chảy mây trôi, cực kỳ quen tay quen mắt.
Một lúc sau, xương thịt của mẫu vật lần lượt tách ra. Bạch Đông Lâm dừng động tác lại, nhìn Linh Hồn Cực Ác đối diện bàn làm việc cũng biến thành một người mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang.
Vẻ mặt Linh Hồn Cực Ác rất chi là nghiêm túc, từ từ duỗi hai tay ra. Hai cánh tay đã được ngưng thực kia như thể sẽ lập tức hoá thành một làn sương vậy. Vô số tơ mỏng vô hình cắm vào trong cơ thể vật thí nghiệm, hoa văn vàng kim dựng thẳng trên mi tâm Bạch Đông Lâm mở ra, tròng mắt kim sắc nhìn chằm chằm vào bàn làm việc.
Thần niệm, Linh Hồn Chi Nhãn, tầm nhìn vi mô giúp Bạch Đông Lâm có thể nắm bắt tất cả những thay đổi trong cơ thể của vật thí nghiệm.
Một lúc lâu sau, những đường nét trong suốt hư vô như có như không đều bị bóc ra, Bạch Đông Lâm nín thở.
Đã đi tới bước quan trọng này rồi!
Hai trăm lần thí nghiệm trước đều thất bại ở bước này. Toàn bộ các mẫu vật thí nghiệm đều chết bất đắc kỳ tử, không có bất kỳ một ngoại lệ nào.
Lúc này, Bạch Đông Lâm cũng ngừng việc tu luyện trong cơ thể lại, dốc toàn lực ứng phó với công việc.
Có hai bóng người bước ra khỏi Thần Hải. Sau đó bọn họ vươn tay, giống như tà ác mà hóa thành vô số đường cong xuyên vào vật thí nghiệm.
Một lúc lâu sau, toàn bộ Linh Khiếu cùng kinh mạch của vật thí nghiệm đều bị bóc ra ngoài rồi chậm rãi bay lơ lửng trên không trung. Bàn làm việc thuần trắng tản ra thứ ánh sáng tinh khiết, trong suốt óng ánh bao phủ lấy những vật kia.
Thật sự không dễ gì mà bóc ra được nguyên vẹn những Linh Khiếu kinh mạch ra khỏi cơ thể. Mấy thứ đồ này không thực cũng không ảo, có thực chất rồi lại như không có thực chất, cứ như thể đang ở trong một không gian khác. Bạch Đông Lâm đã khống chế linh hồn của vật thí nghiệm. Trong tình huống đối phương hoàn toàn tỉnh táo, lại rất phối hợp mà hắn còn thất bại rất nhiều lần mới làm đến bước này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận