Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2116 - Bên trên siêu thoát (Chương cuối)

*chỉ việc lấy máu để hiến tế
“Sức công phá của người siêu thoát quá mức mạnh mẽ, vì thế ta đã đưa ra quyết định về tầng chót logic, nếu không phải Nhân tộc ta, thì sẽ không thể đạt được siêu thoát!”
“Ngoài ra, ngôn ngữ chung tiếng Hoa của Nhân tộc được định là Đạo văn, thông dụng trong chư thiên, dị tộc muốn thành thạo, khó khăn gấp trăm triệu lần.”
Một lời vừa nói ra, logic được thành lập, đây là đang đánh vào việc giảm bớt chiều không gian cho phương diện văn tự, để dị tộc khó mà học trộm được thần công bảo điển của Nhân tộc.
Bạch Đông Lâm nói năng lạnh lùng, chỉ cần dị tộc không có người siêu thoát ra đời, xuất hiện càng nhiều tiểu tử Bỉ Ngạn, bất kỳ một vị nào trong Hoang Thiên đế bọn họ cũng đủ sức dẹp yên tất cả hỗn loạn, không cần đến hắn phải đích thân đi làm mọi chuyện.
Hắn vất vả khổ sở và phấn đấu nỗ lực trong một thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng được khổ tận cam lai, những năm tháng vô tận tiếp theo, hắn chỉ muốn tận hưởng cuộc sống mà thôi.
Dứt lời, hắn không để ý tới đám đông đang ngẩn người nữa, Bạch Đông Lâm phẩy tay áo bỏ đi, cất bước trở về Ngọc Kinh sơn.
“Phụ thân đại nhân!!”
Bạch Nguyên cảm nhận được huyết mạch rung động trong lòng, theo bản năng dậm chân xông ra khỏi đại điện.
“Cha——”
“Ái chà chà, hắn chính là phụ thân của chúng ta sao? y dô, quá là oai phong anh tuấn nha! Trông đẹp hơn nhiều so với mấy bức chân dung ó! He he he, cuối cùng ta cũng gặp được cha ruột đang sống sờ sờ rồi!”
Sao nha đầu này có tính cách giống hắn dữ vậy? Miệng rất độc, Bạch Đông Lâm khẽ nhíu mày, khóe miệng lại vô thức nhếch lên, lộ ra nụ cười dịu dàng.
“Nguyên Nhi, còn có hai tiểu nha đầu các con, đi thôi, đi đánh thức mẫu thân của các con dậy.”
“Ngủ mười Vô Lượng Diễn kỷ rồi, cũng không sợ đau mông.”
“Phì phì——”
“Há há há! Con xin tuân mệnh!”
......
Sau một Vô Lượng Diễn kỷ, trên đỉnh Ngọc Kinh sơn.
“Tại sao lại thế này?”
Bạch Đông Lâm nhíu chặt mày, nhìn bảy tia thần quang logic bất an xáo động trong lòng bàn tay, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ khó hiểu.
Nếu nói trên thế gian này còn thứ gì có thể làm khó hắn, thì cũng chỉ có thần quang logic này, hắn thử qua bao nhiêu lần cũng đều thất bại, không thể cắn nuốt bất kỳ loại thần quang logic nào.
Ý thức Vô Vô cảnh của hắn quả nhiên là lợi hại vô hạn hệt như mong đợi, thậm chí nuốt chửng bảy tia thần quang cùng lúc mà vẫn có thể chịu được, lại còn có thể khống chế không cho chúng dung hợp lại với nhau.
Nhưng vấn đề là, những tia thần quang logic này vừa tiến vào ý thức sẽ lập tức mất đi “logic”, chẳng những không có cách nào cắn nuốt, mà còn trở thành dòng chảy ánh sáng Hư Vô vô dụng.
“Thần quang logic, bản thân nó chính là công cụ hiện hóa của logic, chỉ thế mà thôi, nhưng cũng chính là như vậy mà......”
“Sau khi nó dung hợp với ý thức của sinh linh, tức khắc sẽ phát sinh thay đổi về bản chất, trở thành quyền hành logic bị ý chí sinh linh chi phối.”
“Quyền hành logic không thể cùng tồn tại, cũng không thể hòa hợp, cho dù có cưỡng chế giam hãm bên trong ý thức cũng không thể gia tăng cho ta một tí sức mạnh nào.”
“Chậc, vô bổ!”
Cuối cùng, tham lam trong lòng Bạch Đông Lâm tiêu tan, hắn vốn đã bất khả chiến bại và có sức mạnh tối cao, do đó khát vọng về sức mạnh của hắn đã không còn lớn nữa, dẫu sao sức mạnh có nhiều hơn đi chăng nữa cũng chả có đất dụng võ.
“Đi thôi, sáng lập trời đất mới, biết đâu sẽ có người có thể gánh vác các ngươi.”
Vèo——
Sáu tia thần quang logic bắn ra từ Ngọc Kinh thần sơn, hệt như chạy trốn giữ mạng, thoắt cái đã biến mất tăm mất tích.
Bạch Đông Lâm cưỡng ép giữ lại một tia thần quang logic, phong ấn ở sâu trong ý thức, kể cả khi nó không dùng được.
Hắn vốn cũng không nghĩ rằng Nhân tộc sẽ xuất hiện thêm một người có thể đưa ý thức tiến vào Vô Vô cảnh trong thời gian ngắn, làm thế này chỉ là thiết lập một tầng bảo hiểm mà thôi.
Sức mạnh của hắn đủ để dễ dàng nghiền nát sáu tia thần quang logic sau khi chúng dung hợp với nhau, chỉ vậy thôi.
“Bạch quang sinh sôi vạn tộc, hắc quang sinh sôi Tai họa đen tối, sáu tia thần quang này sẽ sinh ra sinh linh có hình dạng gì nhỉ?”
Bạch Đông Lâm chậm rãi đứng dậy, trông về phía chân trời xa xa, nhìn chăm chú vào chư thiên vô tận phồn vinh hưng thịnh. Lòng thầm nghĩ bọn dị tộc bị xén bớt vẫn chưa đủ để trở thành áp lực cho Nhân tộc, những năm tháng dài đằng đẵng về sau, tộc đàn chắc chắn sẽ rơi vào cảnh an nhàn mục nát.
Có lẽ, nên xuất hiện lại một vài ngoại địch mạnh mẽ như Tai họa đen tối, để Nhân tộc có thể trưởng thành trong ngọn lửa viễn chinh, đây mới là thuật cai trị.
Có hắn trấn áp hết thảy, không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy.
“Cũng không biết ai sẽ là người may mắn có thể nắm quyền hành logic trong tay, trở thành người kiểm soát logic tiếp theo đây nhỉ?”
“Ầy, chính là bởi vì không biết, cho nên mới đáng để mong chờ.”
“Không phải sao?”
Trong mắt Bạch Đông Lâm xuất hiện ánh sáng khác lạ, nơi sâu thẳm trong con ngươi đột nhiên hiện lên vô số bóng người cao lớn đứng sừng sững trong đó, bất chợt quay đầu lại, đồng loạt nhìn về phía hắn.
“Ha ha ha!”
“Thú vị! Thú vị!!”
Tiếng cười vang vọng trên đỉnh núi, một loạt dấu chân lưu lại trên nền tuyết trắng mênh mang, Bạch Đông Lâm dạo bước về hướng đại điện.
Bầu trời trên đỉnh đầu xám xịt, chiếu rọi chư thiên vô tận.
Hệt như những vì sao đầy trời, tỏa sáng lấp lánh.
Vĩnh Hằng, bất diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận