Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2011 - Thần tượng đắp lên tế đàn (2)

Con ngươi dựng thẳng trên thân thể Ám Sinh Thiên Đế khép hờ lại, phiến đá trong tay khẽ run lên, một tia sáng vàng kim gợn lên và bắn về phía Bạch Đông Lâm.
Keng!!
Tia sáng vàng kim va chạm với sức mạnh xoáy nước quanh quẩn bên ngoài thân thể hắn, phát ra âm thanh giao nhau rõ ràng, sau đó nó vỡ tan thành từng mảnh vụn, rồi tan biến hết cả.
Đòn sát thủ của Ám Sinh Thiền Đế, một kích mà hắn ta liều mạng tung ra, thế mà tới cả lớp phòng ngự của Bạch Đông Lâm còn chẳng phá nỗi.
“Gì chứ!? Đây, chuyện này không thể nào......”
Dưới nỗi sợ hãi tột độ, Ám Sinh Thiền Đế liên tục lùi ra sau, ánh mắt chuyển dời qua lại giữa phiến đá và Bạch Đông Lâm, không thể tin được hết thảy mọi chuyện diễn ra trước mắt.
“Ếch ngồi đáy giếng, nhặt được một thứ rác rưởi đã cho rằng bản thân bất khả chiến bại rồi à?”
“Ngươi ra tay công kích ta, ta sẽ trả lại cho ngươi một đòn, có thể giữ được mạng hay không còn tùy vào vận may của ngươi.”
Dứt lời, hắn búng ngón tay, một tia xoáy nước ngưng tụ thành ánh kiếm sáng bóng, xé rách thời không, lập tức chém vào nguyên điểm tin tức của Ám Sinh Thiền Đế.
“Không——”
Rắc rắc!
Phiến đá xám trắng và nguyên điểm tin tức gần như vỡ nát cùng một lúc, Bạch Đông Lâm lắc đầu, quay người bước vào Khái Niệm Nguyên Thể.
Không trách thực lực của Ám Sinh Thiền Đế yếu nhớt, chỉ trách hắn ta không phải Nhân tộc, nếu không, nhất định có thể sống sót dưới đòn này.
Tâm trạng của Bạch Đông Lâm thản nhiên, hắn thừa nhận, hắn chính là phân biệt chủng tộc, chính là người theo chủ nghĩa thuần túy.
“Tộc” ở đây không chỉ riêng màu da nông cạn như vậy, mà là chỉ thể sinh mệnh triệt để khác loại và hình thức sinh mệnh giữa hai bên đều hoàn toàn không phải là một loại Khái Niệm gì cả.
Giống như sự khác biệt giữa kiểu sinh mệnh gốc carbon và gốc silic vậy.
Không phải tộc ta, tâm ắt sẽ khác.
Thời điểm ở Duy Nhất Chân Giới, thông qua thái độ của hắn đối với dị tộc đã có thể thấy được một hai, nếu sinh linh dị tộc không chọc tới hắn, hắn cũng sẽ không cố ý gây sự với đối phương, nhưng nếu muốn tự chuốc lấy nhục nhã thì có thì chỉ có thể đi chết.
Ùm ùm!
Lúc Bạch Đông Lâm bước vào Khái Niệm Nguyên Thể, màn ánh sáng của nó lấp lóe một hồi, sau đó ngưng kết trong tích tắc, triệt để ngăn cản sinh linh thứ hai bước vào, hệt như khi trứng gặp tinh.
Cảnh giới của Bạch Đông Lâm cực cao, nhờ có sức mạnh xoáy nước mà đã có cảm ngộ rất sâu sắc đối với Khái Niệm, chỉ trong một chốc lát ngắn ngủi, hắn đã hấp thụ và tiêu hóa bản chất tồn tại trong Khái Niệm Nguyên Thể.
Ngay tức thì, cảnh tượng giống y hệt khi nãy lại lần nữa hiện ra, thần tượng hóa thành chất lỏng đỏ thẫm, hòa vào Khái Niệm Nguyên Thể, thông qua kênh dẫn là cột sáng để xuyên qua thời không và xuất hiện ở trung tâm mộ địa, sau đó cô đọng thành một viên gạch khổng lồ.
Ám Sinh Thiền Đế thực sự là có một chút xui xẻo, lại cũng có một chút quá yếu, hắn ta bị vây hãm trong thời không của lòng bàn tay quá lâu.
Ở nơi đây, thần tượng thì rất nhiều, còn Bỉ Ngạn lại khá ít, mỗi một người đều có thể phân đến rất nhiều Khái Niệm Nguyên Thể, có thể nói là hoàn toàn đầy đủ, vốn dĩ không cần tranh đoạt.
Cho đến khi Bạch Đông Lâm ra tay, nhờ sự trợ giúp của bất tử bất diệt, trong lúc động ý niệm đã chém ngã rất nhiều phân thân. Ý thức bản ngã mạnh mẽ và đặc thù của hắn hoàn toàn có thể điều khiển phân thân đồng loạt hành động một cách dễ dàng, cộng thêm thái độ cung kính nghênh đón chủ nhân của thần tượng chẳng khác gì việc dâng Khái Niệm Nguyên Thể lên cho hắn bằng cả hai tay.
Chẳng mấy chốc, ngoại trừ Khái Niệm Nguyên Thể đã có Bỉ Ngạn tiến vào, tất cả số còn lại đều bị Bạch Đông Lâm tiến vào làm chủ.
“Hả? Đây là có chuyện gì thế này?”
Sau khi Tam Thanh tiêu hóa hết viên Khái Niệm Nguyên Thể thứ hai và nhàn nhã bước ra, vốn định giải quyết luôn một thần tượng ở cách đó không xa, vậy mà lại phát hiện Khái Niệm Nguyên Thể đã hiện ra màn ánh sáng phong tỏa.
Hắn ta chỉ cho rằng đó là do kém may mắn, chứ cũng chả để tâm lắm, đành tìm một cái khác vậy, thế nhưng tìm tiếp hàng vạn viên Khái Niệm Nguyên Thể đều gặp phải tình trạng tương tự, đã thế còn lục tục gặp được rất nhiều Bỉ Ngạn đang tìm kiếm Nguyên Thể chưa có chủ giống như hắn ta, cuối cùng hắn ta cũng nhận ra được có gì đó không ổn.
“Kỳ quái! Kỳ quái!!”
Tam Thanh nhíu chặt mày, cặp mắt có ánh sáng tím quanh quẩn lần nữa lướt nhìn khắp trời đất, muốn tìm ra nguồn gốc của dị biến này.
Bản tôn của Bạch Đông Lâm đang bế Tiểu Bạch Nguyên đang đứng nguyên tại chỗ, kể từ lúc giáng xuống thời không này đến giờ vẫn chưa từng di chuyển một bước.
“Phụ thân đại nhân! Đây là thần thông gì của người vậy ạ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận