Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 666: Bị trấn áp một cách toàn diện

Tiếng của Bạch Đông Lâm chậm rãi từ bên trong hố đen truyền đến, hắn sánh vai cùng Minh Tuế, chậm rãi bước vào trong hố đen. Nữ nhân đeo mặt nạ sững sờ, ngơ ngơ ngác ngác nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc của mình.
“Ta sao lại thế này? Tại sao lại cảm thấy thân thuộc với hắn như vậy? Rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp mặt.”
Nàng lắc mạnh đầu, vẻ mặt bình tĩnh lại, khẽ động cơ thể bay đến chỗ hố đen.
‘Việc này không có khả năng, chúng ta căn bản không thuộc cùng một thời đại…’
Tí tách!
Ba người Bạch Đông Lâm nghiêng người đi nhanh xuống hố đen, lối đi này vô cùng khoa trương, lướt qua phải dài đến gần nghìn dặm mới có thể coi là đi được đến đáy.
Trên vách đá mọc đầy rêu xanh đang phát sáng, từng giọt nước đang nhiễu trên mặt đất, bên trong không gian yên tĩnh phát ra tiếng vang lanh lảnh rõ ràng đến quái lạ.
“Nơi này linh khí mỏng manh quá, ngay cả tam động pháp tác cũng vô cùng yếu ớt, rốt cuộc Bích Du Cung đang ẩn giấu cái gì vậy?”
Bạch Đông Lâm liếc nhìn nữ nhân đeo mặt nạ, cất bước thẳng đi về trước, tùy ý nói:
“Nơi này đến Minh Tuế đều không biết gì cả, lại ẩn sâu như vậy, về phần có phải đúng như chúng ta dự đoán hay không thì cứ đi rồi sẽ biết.”
Nữ nhân đeo mặt nạ gật nhẹ đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa, đi theo sau lưng Bạch Đông Lâm tiến sâu vào trong động.
Ba người càng đi vào sâu thì linh khí càng mỏng manh, pháp tắc cũng trở nên mịt mờ lạ thường.
Bạch Đông Lâm nhíu mày, ánh mắt quét qua Thần Vân ngày càng dày đặc ở trên mặt đất và vách đá, rất nhanh liền nhận ra được bên trong những Thần Vân ẩn chứa năng lượng có thể trấn áp, ngăn cách, phong cấm….
“Cái này giống như là, một nhà lao?”
Ba người dừng bước lại, trên đường bọn họ đi tràn ngập màn đen, ánh mặt trời và thần niệm đều bị cản trở, không thể thăm dò được thứ ở đằng sau.
Bạch Đông Lâm không cảm thấy thứ màn đen này có gì nguy hiểm, dường như thứ này chỉ có tác dụng che lấp, cũng không có gì cần phải do dự, trực tiếp sải bước đi.
Màn đen trông có vẻ nồng đậm thế nhưng bọn họ vừa bước qua vài bước đã nhanh chóng tản đi, cảnh tượng bị che lấp ngay tức khắc đập vào mắt ba người.
“Ôi! Thứ này là…”
Chỗ ba người đang đứng đột ngột xuất hiện một bệ đá, mà cách đó không là một cái bích động dựng thẳng đứng, phía dưới là một cái hố sâu to lớn, mái vòm bên trên cũng không biết đã bị móc sạch sâu đến cỡ nào.
Khiến hẳn phải hít sâu một hơi chính là bên trong cái hố sâu này có một sinh vật khổng lồ đang đứng sừng sững, ánh sáng trong mắt Bạch Đông Lâm di chuyển, quái vật khổng lồ này người mọc đầy sợi lông vàng óng ánh, thân cao gần đến mười vạn trượng!
Bên trên thân thể cao lớn quấn đầy xiềng xích thô to, không biết được chế tạo từ loại kim loại gì mà trông cực kỳ nặng nề, cứng rắn, trên đó khác đầy Thần Văn lấp lánh.
Còn có một thứ bắt mắt hơn chính là một cái cột kim loại đường kính phải đến vạn trượng, trực tiếp xuyên qua lồng ngực của sinh vật khổng lồ, cắm thật sâu vào trong vách đá.
Có lẽ cũng không thể kêu là vách đá được, bởi trên đó là lít nha lít nhít, tầng tầng lớp lớp phù văn được khắc hoạ, đã thay đổi toàn bộ kết cấu vật chất.
Một nguồn năng lượng phong cấm mạnh mẽ tràn lan ra khắp bốn phương tám hướng, bao phủ khắp phía trên hố sâu có sinh vật hình người.
Bạch Đông Lâm nhíu chặt mày, hắn hoàn toàn không cảm nhận được một tia sinh mệnh nào từ trên người yêu tộc này, kể cả thần hồn hay ý thức, đều như là vật đã chết rồi vậy.
Nhưng Bích Du Cung bày ra một chiến trận lớn như vậy chẳng lẽ chỉ để trấn áp một thứ đã chết rồi sao?
“Bề ngoài của cái thứ khổng lồ này các người không thấy quen sao?”
Bạch Đông Lâm chớp chớp mắt, tìm kiếm trong đầu thông tin về yêu tộc này, trên thế giới có rất nhiều chủng yêu tộc, bởi vì các yêu tộc cũng không cách li sinh sản, nên dẫn đến việc huyết mạch phức tạp tràn lan.
Chỉ dựa vào ngoại hình, hắn không thể ngay lập tức xác định được thứ khổng lồ này rốt cuộc thuộc yêu tộc nào.
“Ngươi chính là nói đến thứ bên ngoài bảo khố, những Thủy Vượn kia đã kéo Long Thạch lên sao?”
Nữ nhân đeo mặt nạ khẽ gật đầu, cả hai xác thực phi thường giống, ngoại trừ lông tóc bao phủ bên ngoài.
“Chúng chính là Bích Tình Thủy Vượn, còn về cái thứ khổng lồ này thì ta lại không có ký ức gì liên quan.”
Minh Tuế chậm rãi mở miệng nói, vẻ mặt vẫn luôn giữ nét trầm tĩnh.
Trong đáy mắt Bạch Đông Lâm hiện lên nét suy tư, lực trấn áp ở nơi này vô cùng khủng bố, chỉ dựa vào kiến thức của hắn thì chỉ xem hiểu được một hai thành, hắn cho rằng thứ thuộc yêu tộc này chết rồi bị nơi đây trấn áp quá mức.
“Thần hồn, ý thức, sinh mệnh đều bị trấn áp một cách toàn diện, một thứ cấp cao thuộc yêu tộc, chỉ hành hạ mà không giết ngay…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận