Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 154: Sương mù

Dưới tình huống Huyết Nguyên không bộc phát, không sử dụng bí thuật mà chỉ thuần túy dùng sức mạnh thân thể thì có chừng tám trăm nghìn cân. Thân thể nhỏ bé nhưng lại ẩn chứa quái lực đáng sợ, chỉ sử dụng thiết quyền của thân thể, một quyền đã tới bốn trăm tấn. Nắm tay nhỏ nhỏ ẩn chứa bốn trăm tấn đấm vào ngực ngươi, ngươi đỡ được sao?
Cái gì là thể tu? Đây chính là thể tu. Hắn nhẹ nhàng đạp một cái, mặt đất vỡ tung tóe. Lực bật ngược lại giúp tốc độ của Bạch Đông Lâm chẳng khác nào bay với tốc độ ánh sáng. Vì thế đối với hắn thì có cấm bay hay không chẳng ảnh hưởng gì. Sắc mặt Bạch Đông Lâm vô cùng bình tĩnh. Nếu cấm bay đột nhiên xuất hiện thì e rằng nguy hiểm đã cách rất gần.
“La là là la…”
Vẻ mặt của Bạch Đông Lâm hơi đổi, lỗ tai khẽ động, một tiếng hát càng lúc càng rõ truyền từ phía trước tới. Tiếng ca êm ái nhẹ nhàng như có vô số bàn tay nhỏ đang xoa bóp đầu cho hắn. Nó khiến tinh thần căng như dây đàn của Bạch Đông Lâm thả lỏng hơn, tâm tình thoải mái, trên mặt hắn không che giấu được nụ cười.
Linh hồn trong trung tâm của Thần Hải mở hai mắt ra, môi khẽ nhúc nhích, Phật âm uy nghiêm vang vọng Thần Hải.
“Úm! Ma! Ni! Bá! Mễ! Hồng!”
Bạch Đông Lâm lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt trở nên sắc bén. Ma thuật này thật đáng sợ. Ý chí của hắn cứng cỏi như vậy mà vô tình lại trầm mê trong đó. Nếu không phải Bạch Đông Lâm có nhiều còn bài chưa lật thì đúng là khó nói. Ngón trỏ và ngón giữa ở hai tay của hắn duỗi thẳng ra, ngưng tụ kình lực. Sau đó hắn đâm thủng màng nhĩ ở hai tai nhanh như chớp.
‘Vô dụng!’
Giọng hát này như chui sâu vào trong óc, vốn chẳng cần qua lỗ tai truyền tới. Hai bên màng nhĩ bị thủng nhanh chóng khôi phục lại. Bạch Đông Lâm nhíu mày, thứ ảo giác này rất khắc chế hắn. Nhưng linh hồn của Bạch Đông Lâm đã khác xưa rồi, trong lòng hắn vẫn có chút tự tin.
Bóng dáng của Bạch Đông Lâm khẽ động tiếp tục đi về phía trước. Thật ra, hắn muốn xem rốt cuộc là thứ gì lại có giọng ca tuyệt vời như vậy. Không phải mỹ nhân ngư trong truyền thuyết đấy chứ?
Càng đi sâu vào bình nguyên đen, chẳng biết một tầng sương trắng xuất hiện từ lúc nào. Sương trắng càng lúc càng dày đặc, với thị lực của Bạch Đông Lâm chỉ có thể nhìn rõ khoảng cách một trượng.
Thần niệm của hắn trút xuống, tầng sương mù quỷ dị này có tính khắc chế rất mạnh đối với thần niệm, thậm chí vượt qua cả tầng nham thạch, chỉ có thể kéo dài nghìn trượng mà thôi. Vừa rồi Bạch Đông Lâm còn có thể định vị được phương hướng của tiếng ca. Lúc này nó lại trở nên lơ lửng bất định, xung quanh đều như có tiếng ca truyền tới.
Lúc này, nếu đổi lại là người khác thì e rằng đã lạc mất phương hướng, hoàn toàn lạc trong sương mù rồi. Bạch Đông Lâm không cần lo lắng tình huống này vì vòng tay Cực Đạo liên kết với linh hồn hắn nên giống như có đèn pha vậy, nó chỉ đường dẫn lối từ phía xa.
Bạch Đông Lâm không để ý tới tiếng ca và sương mù nữa, hắn cắm đầu chạy về phía vòng tay. Động tác quyết chí không lùi của Bạch Đông Lâm khiến sương mù dày đặc lại phát sinh biến hóa. Sương mù xung quanh bắt đầu cuồn cuộn, từng bóng dáng xinh đẹp đang nhảy múa xuất hiện trong sương mù, lụa mỏng như cánh ve chỉ che phủ chỗ thần bí như ẩn như hiện vô cùng khiêu khích, cực kỳ mê người.
‘Hừ! Trò vặt!’
Dưới sự bao trùm của thần niệm, trong sương mù vốn chẳng có thứ gì, đó chỉ là ảo giác mà thôi. Hắn từng trải qua tràng diện lớn, chỉ là hình ảnh biến thành hình chiếu ba chiều mà thôi. Trong lòng Bạch Đông Lâm chẳng hề gợn sóng, thậm chí hắn còn cảm thấy buồn cười.
Lúc lướt qua nữ tử xinh đẹp, cảnh báo xuất hiện trong lòng. Ngón tay nhỏ dài như ngọc của nữ tử tuyệt mỹ gác trên cổ hắn lập tức hóa thành móng vuốt sắc bén màu trắng. Bạch Đông Lâm nghiêng người tránh thoát công kích, trở tay tát nữ tử kia tưởng đâu sẽ thành thịt nát. Ai ngờ, nữ tử kia lại như ảo ảnh trong mơ, bàn tay hắn xuyên qua người nữ tử như đánh vào không khí vậy.
‘Sao có thể như vậy được?’
Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ khiếp sợ. Bạch Đông Lâm tin trực giác của mình không sai. Nếu hắn không né tránh thì bản thân chắc chắn sẽ bị thương, nhưng sao bản thân phản kích lại đánh hụt? Vẻ mặt của Bạch Đông Lâm trở nên nghiêm túc, linh hồn trong Thần Hải bấm pháp quyết, đường vân dựng thẳng ở ấn đường mở ra. Linh hồn Chi Nhãn quét xung quanh, tất cả đều không thể giấu diếm được con mắt này.
‘Không phải ảo giác?’
Dưới cái nhìn của Phá Hư Chi Nhãn những “nữ tử xinh đẹp” này quả thực tồn tại. Nhưng bên trong của lớp ảo giác mỹ nữ đó chính là một con quái thú có lớp vỏ ngoài màu trắng như tuyết. Nó cao chừng hai thước, thân thể nhẵn nhụi, có hai móng sắc bén và cái đuôi rất dài giống với một cỗ máy chiến tranh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận