Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 442: Lòng kính trọng của kiếm tu

Cho nên nếu muốn kiếm chút lợi ích cũng chỉ có thể nghĩ cách trên người Lưu Đông Xuyên mà thôi, nhưng nhìn Lưu Đông Xuyên vì cứu giúp hàng tỉ tu sĩ mà tràn đầy nhiệt huyết, lại còn âm thầm bảo vệ hắn. Hắn có thể vắt cạn giá trị của người xấu, nhưng Lưu Đông Xuyên này là người tốt, hắn không mở miệng được. “Lưu tiền bối, ta chỉ có một yêu cầu, xóa triệt để dấu vết của ta trong chuyện này đi. Sau khi chuyện này xong ngài coi như chưa bao giờ gặp vãn bối!”
Lưu Đông Xuyên nghe vậy vẻ mặt trở nên nghiêm túc, đôi mắt tràn đầy tán thưởng, đây là tình cảm cao thượng mức nào, tinh thần vô tư tới mức nào.
Đổi lại là người khác ai sẽ bỏ qua cơ hội công phu sư tử ngoạm này chứ?
“Tiền bối, bia Tiêm Giác Kim Hồng này còn có chức năng phân tách, ngài có thể làm nhiều việc cùng lúc, tăng tốc độ thu người, giảm bớt thương vong.”
“Hiểu rồi!”
Lưu Đông Xuyên cẩn thận gật đầu, đôi mắt sắc bén nhìn lên trời cao!
“Trảm!”
Một tiếng rống khủng khiếp vang vọng khắp trời đất, kiếm quang chói mắt tới cùng cực xẹt qua bầu trời đen nhánh, vạn vật ngừng lại, vô số yêu ma quỷ quái bị kiếm quang chém đến đều tan biến.
Ác ma cấp bậc đại năng chiến đấu ác liệt với Lưu Đông Xuyên bấy lâu nay cũng bị đông lại, kiếm quang xẹt qua, một phân thành hai, vô số kiếm mang sắc bén trong cơ thể phát ra, chỉ trong chớp nhoáng đã tan thành tro bụi!
Vèo!
Một luồng ánh sáng lung linh rực rỡ cắt qua phía chân trời, nháy mắt đã dựng đứng trước mặt Bạch Đông Lâm, không làm động một chút bụi bặm. Tóc dài bay múa, mỗi sợi tóc tỏa ra hào quang loá mắt, hào quang bảy màu trong đôi mắt biến thành ánh sáng chập chờn, bồng bềnh phía sau đầu, cầm trong tay một thanh kiếm dài trong suốt, trong đó ẩn chứa thần uy khủng bố, sát ý sắc bén cả người chậm rãi ổn định lại.
Phân thân quang ảnh bước một bước vào bên trong bản thể, Lưu Đông Xuyên cầm bia Tiêm Giác Kim Hồng, nghiêm trang nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm thanh kiếm trong suốt lên vai Bạch Đông Lâm.
“Đông Lâm, xin hãy tiếp nhận tấm lòng kính trọng cao nhất của ta!”
Nhìn Lưu Đông Xuyên hóa thành một vệt sáng biến mất, lại cảm ứng được kiếm ý xuất hiện trong cơ thể một cách khó hiểu.
Khuôn mặt Bạch Đông Lâm thoáng hiện nét bất đắc dĩ, ta đã không muốn kiếm lợi từ ngươi rồi, nhưng ngươi cứ cố chấp muốn cho thì ta đành nhận vậy!
Mà tên Lưu Đông Xuyên kia lại là một kẻ rất thú vị!
Bạch Đông Lâm mỉm cười, thân hình hắn nhoáng lên một cái, chớp mắt đã lao về phương xa.
Hắn từ chối đề nghị sẽ cho hắn tiến vào Thế giới thấp duy của Lưu Đông Xuyên, nơi này có nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, chắc chỉ có thể gặp được ở chiến trường thôi, không thu một đợt Thanh Linh khí chẳng phải là đáng tiếc lắm sao.
Dù sao hắn cũng không sợ chết, cứ làm là được!
Hơn nữa có Lưu Đông Xuyên ra tay cũng khiến hắn bớt lo lắng cho đám người Niên Niên, hiện giờ tâm trạng của hắn đang rất thoải mái, chỉ muốn nhanh chóng chém mấy con yêu ma quỷ quái để xả stress thôi.
...
Lá cây xanh biếc khổng lồ của Duy Độ Chi Tâm bị Lưu Đông Xuyên chém xuống, trên đó có chứa lượng tu sĩ đông đảo nhưng đều bị Lưu Đông Xuyên cố ý đưa ra bên ngoài.
Đáng tiếc tầng phòng ngự bên ngoài đã dâng lên, những người này dù có muốn cũng không chạy thoát được.
Lá cây xanh biếc bay ra ngoài được một đoạn khá xa thì tự động phân chia tán loạn, đám tu sĩ vốn yên bình trên đó đều bị đẩy ra giữa hư không, cả đám nhìn lên bầu trời đã hóa thành một mảnh đen kịt, khuôn mặt kẻ nào kẻ nấy đầy nỗi khiếp sợ.
Đây là chốn trọng địa của Đan Minh, không biết là kẻ địch như thế nào mới có thể tạo ra động tĩnh lớn đến vậy.
Tuy bọn hắn không rõ ràng, thế nhưng thế lực có thể đối đầu với Đan Minh chắc chắn là vô cùng kinh khủng, chỉ cần một chút dư ba của cuộc đấu giữa hai bên cũng đủ để cái lấy mạng nhỏ của bọn hắn.
Niên Niên đẩy Liên Tâm ra sau để bảo vệ nàng, hàng lông mày nhíu chặt, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến các nàng không kịp phản ứng.
“Sư tôn, xảy ra chuyện gì vậy ạ? Đồ nhi không biết vì sao tim mình lại đập nhanh như vậy, đồ nhi không thể khống chế nhịp tim của mình…”
Khuôn mặt Liên Tâm tái nhợt, nàng ta giơ hai tay che ngực, giọng nói hơi run rẩy, đối với tu sĩ thì không thể khống chế nhịp tim của mình là chuyện không tưởng tượng nổi.
Người nói vô tình nhưng người nghe lại có ý, Niên Niên nghe thấy nàng ta nói vậy thì vô cùng căng thẳng. Chính Liên Tâm cũng không biết nàng ta đang mang một loại thể chất đặc thù – thứ thể chất thần kỳ thiên về tiên tri, nàng ta có sự nhạy cảm ngoài sức tưởng tượng với những biến cố sắp xảy ra.
Thể chất vô cùng thần kỳ và cũng vô cùng hiếm thấy, vì bảo vệ tiểu nha đầu ngây thơ này, Niên Niên vẫn luôn giấu giếm nàng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận