Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 620: Ngươi có muốn đi cùng không

Trời chiều đã ngả về tây, chân trời và sóng của Thái Hồ giao hòa với nhau tạo thành một mảnh kim hồng. Ánh chiều tà trước khi hoàng hôn buông xuống phủ trên người ông lão càng tăng thêm vẻ thần bí. Bạch Đông Lâm thót tim khi bị ánh mắt ấm áp của ông lão nhìn chằm chằm. Trước mặt cường giả như thế này, bản lĩnh ẩn nấp của hắn không hề có tác dụng.
“Ha ha ha, lão gia gia! Ny Ny lại tới thăm người đây. Hôm nay, ta còn dẫn theo tiểu hồ ly – bạn tốt của ta tới. Gia gia, ngươi xem đi! Chúng ta đã hái rất nhiều nấm. Xịt!”
Ny Ny ôm tiểu hồ ly, chạy bước nhỏ tới vách đá, gỡ giỏ trúc trên lưng xuống như dâng vật quý. Nhưng nước bọt chảy ở khóe miệng đã tố cáo tâm tư của cô bé.
“Ha ha, đứa bé ngoan. Thế thì gia gia sẽ nấu canh cá cho ngươi uống nhé.”
Ông lão nắm chiếc gậy trúc xanh biếc vẫn không nhúc nhích chút nào, một tay khẽ vỗ vỗ đầu Ny Ny với ánh mắt hiền lành từ ái.
“Yeah! Lại có canh cá tuyệt hảo uống rồi! Gia gia là tốt nhất!”
“Anh anh anh!”
Ông lão lại đưa mắt nhìn Bạch Đông Lâm và nói: “Tiểu tử, ngươi có muốn đi cùng không? Tay nghề nấu canh của lão phu không tồi đâu.”
“Tiền bối đã yêu thương thì vãn bối cũng không dám từ chối.”
Hư không nhộn nhạo, Bạch Đông Lâm bước ra khỏi bức tường không gian. Từng tầng trận pháp, bí văn bao trùm toàn thân tự động ẩn nấp. Hắn lễ phép chắp tay, đi tới vách đá với vẻ mặt thản nhiên.
Trước khi theo Ny Ny đi vào nơi này, Thần Hồn Vô Vi đã mang theo bia Tiêm Giác Kim Hồng, chẳng biết chui đi hướng nào thông qua Thế giới thấp duy. Đây là quy củ mà hắn tự định ra cho bản thân, chỉ cần đối mặt với cường giả Đại Năng cảnh trở lên thì phải để một Thần Hồn chạy trốn trước.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bản thân rơi vào tuyệt cảnh bị ngăn cách thời gian thì bản thể sẽ lập tức tự động biến mất, kích hoạt Bất Tử Bất Diệt. Đương nhiên, Bạch Đông Lâm sẽ dùng Thần Hồn Vô Vi làm nền tảng để sống lại. Đây là phần bảo hiểm mà hắn nghĩ ra cho bản thân trước khi nắm giữ pháp tắc Thời Gian.
Từ lúc Bạch Đông Lâm mở Vĩnh Hằng Bất Hủ giới ra, phương pháp này càng trở nên hoàn mỹ hơn, không hề khiến hắn phải tổn thất chút nào.
“Ôi! Vị đại ca ca này là ai vậy?”
Ny Ny nhìn Bạch Đông Lâm đột nhiên xuất hiện với đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ tò mò xen lẫn chút cảnh giác.
‘Đúng là đáng ghét! Thoạt nhìn người nam tử này vừa cao vừa to, nhất định sẽ uống rất nhiều! Lát nữa có lẽ người này sẽ uống rất nhiều canh cá. A! Canh cá tuyệt hảo của ta.’
“Anh anh!
Tiểu hồ ly thoát khỏi cái ôm của Ny Ny, nhảy tót vào lòng Bạch Đông Lâm, cái đầu nhỏ dụi dụi trông vô cùng thân thiết.
Trong thời gian này, nó nhận được rất nhiều thứ tốt từ Bạch Đông Lâm, từ các loại thần công bí tịch tới tài nguyên tu luyện. Tu vi của tiểu hồ ly đột nhiên tăng vọt, đương nhiên nó biết nên lấy lòng ai rồi.
“Ha ha, chào tiểu cô nương. Lần đầu gặp mặt! Ta là Bạch Đông Lâm, Bạch Hồ là linh sủng của ta.”
Hắn nhẹ nhàng vuốt bộ lông trắng như tuyết của Bạch Hồ và dùng chiêu bài cười nho nhã, hiền hòa. Hắn không dám coi nhẹ tiểu nha đầu này, trong thân thể của người ta còn có một pho tượng đại thần, không thể trêu vào.
Bạch Hồ chính là tên mà Bạch Đông Lâm đặt cho tiểu hồ ly. Hắn cực kỳ hài lòng với khả năng đặt tên của mình, có thể nói là tiện tay nhặt ra.
“A, con cá mắc câu rồi.”
Ông lão híp hai mắt lại, chiếc gậy trúc màu xanh biếc trong tay khẽ rung lên, một sợi tơ mảnh tới mức khó nhìn thấy lóe lên rồi biến mất. Sau đó, mặt hồ màu xanh lam có một bóng đen cực lớn xẹt qua, rẽ nước chui ra trong nháy mắt.
“Grao!”
Kim quang chói mắt, tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc truyền tới. Bạch Đông Lâm đưa mắt nhìn xuống dưới thì thấy một sinh vật hình rồng dài tới vạn trượng bị sợi tơ quấn chặt đang giãy dụa kịch liệt. Đuôi rồng quất một cái khiến hư không bị xé rách, vô số khe màu đen xuất hiện chằng chịt.
Ánh mắt của Bạch Đông Lâm lóe lên, lập tức xác định sinh vật có hình rồng này chính là cá rồng cực kỳ quý hiếm. Nhìn kích thước này thì nó chẳng phải hàng phổ thông.
“Ha ha, xem ra hôm nay chúng ta lại có đồ ăn ngon rồi. Con cá này rất khỏe, chắc hẳn mùi vị sẽ rất ngon.”
Ông lão khẽ vuốt chòm râu, tay lại dùng sức thêm lần nữa. Một sóng dao động kỳ dị lan từ sợi tơ tới thân thể cá rồng. Thân thể đang giãy dụa kịch liệt của cá rồng lập tức mềm nhũn, không còn hơi thở chỉ trong nháy mắt.
‘Chẹp! Thủ đoạn của ông lão này thật độc ác, chỉ run lên một cái mà Thần Hồn của con cá rồng này đã lập tức bị biến thành hư vô!’
Kim quang lóe lên ở sâu trong mắt Bạch Đông Lâm, Phá Hư Chi Nhãn nhìn chằm chằm nên hắn là người biết rõ con cá rồng này chết như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận