Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1877 - Tự ngã không mê muội (2)

Đây không phải là biến dạng thân xác đơn thuần, mà còn có cả sự bóp méo đến từ phía trên đầu nguồn tin tức, tin tức nguyên bản của hắn đã bị ô nhiễm, rất khó khôi phục lại trạng thái ban đầu.
“Đáng hận! Đáng hận!!”
“Lũ di vật Tai họa đen tối các ngươi, thật sự quá đáng hận! Giết! Giết! Đều chết hết đi——”
Cảm giác áy náy của Trác Vân trong nháy mắt đã biến thành lửa giận ngút trời, mặc dù lý trí vẫn còn, nhưng sức mạnh lại dâng trào hơn bao giờ hết, khí tức sáng rực triệt để nghiền nát cả bầu trời vô biên.
Nhất Diệu cấm vực có kết cấu tương tự như thế giới của đại lục Hồng Hoang, chỉ có một đại lục đứng sững lẻ loi một mình một cõi bên trong thời không quỷ dị, vô biên vô hạn, cực kỳ mênh mông, cho dù có ném vào vũ trụ đại thiên, cũng không nổi lên được chút gợn sóng nào.
Từ đó có thể thấy, trời xanh rất cao xa, mặt đất rộng vộ ngần, nhưng trong cơn thịnh nộ, Trác Vân đã xé rách cả bầu trời, sức mạnh vĩ đại của Bỉ Ngạn được thể hiện hết sức rõ ràng.
“Tin tức! Bất khả chiến bại!”
Ánh mắt Trác Vân sáng ngời, bổ sung thiết lập “bất khả chiến bại” trên đầu nguồn tin tức của mình, khí tức lần nữa bùng nổ, đạt đến trạng thái mạnh nhất của bản thân.
Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn, vỗ tay đùa bỡn tin tức, cấp bậc cảnh giới của hắn được quyết định bởi “chiều sâu tin tức” của chính hắn.
Ví dụ, khi hai vị Bỉ Ngạn giao chiến, một người tự thêm vào thiết lập “bất khả chiến bại”, còn một người khác lại thêm vào thiết lập “chạm mặt thì cao hơn ngươi một cảnh”, lúc này sẽ có mâu thuẫn về logic, đến cùng, ai có quyền ưu tiên cao hơn sẽ phụ thuộc vào chiều sâu tin tức của người đó.
Bạch Đông Lâm chắp hai tay sau lưng đứng trên bầu trời, nhìn thấy Trác Vân để lộ thực lực, không khỏi gật nhẹ đầu.
‘Không tệ, không hổ là Cục trưởng phân bộ Chư Thiên Hoàn Mỹ của Cục Quản lý Thời Không, vẫn là có một chút bản lĩnh, đã có thể sánh với một phần vạn sức mạnh của ta dưới trạng thái dốc toàn lực.’
“Người xâm nhập! Bắt giữ! Xóa bỏ!”
U Di Thiên đã hoàn toàn mất đi lý trí, đang đánh giết tới chỗ Trác Vân dưới sự thao túng của sức mạnh quỷ dị, cùng với rất nhiều vật thí nghiệm khác.
Bạch Đông Lâm rũ mắt nhìn xuống, nhìn thấu đến tận cùng của viện nghiên cứu nơi đây, bọn này không cùng một băng nhóm với những kẻ săn đuổi vô hình mà họ đụng trúng lúc đầu, cũng không sử dụng quả cầu pha lê có thể tước đoạt tin tức và thời không.
Nhưng cũng không thể xem thường, sau khi trải qua cải tạo, những vật thí nghiệm này thực sự là những vị Bỉ Ngạn, sức mạnh nguyên bản của họ vẫn còn nguyên vẹn, không chút tổn hại, Trác Vân dữ nhiều lành ít trước sự bao vây tấn công này.
“Cái tên Trác Vân này......”
Vào thời điểm trận chiến kịch liệt bùng nổ, Bạch Đông Lâm nhướng mày, cảm nhận được một vài dao động nhìn trộm thoáng qua, chính là do sự bộc phát vừa rồi của Trác Vân đã thu hút chú ý của các viện nghiên cứu khác gần đó.
Các viện nghiên cứu ẩn nấp trong Nhất Diệu cấm vực có thể chia thành hai phe, một phe đến từ Tai họa đen tối và phe kia đến từ Tiến sĩ Trần, họ ở trạng thái hoàn toàn đối địch nhau, ngay cả khi bị vứt bỏ thì họ vẫn luôn vận hành tuân theo ý chí của người siêu thoát.
Lúc nãy Trác Vân không phải là muốn trút giận, mà là muốn mượn sức mạnh từ một viện nghiên cứu khác để đối phó với Tai hoạ đen tối.
“Ha ha, xem ra vẫn chưa đủ tự tin vào ta đâu!”
Bạch Đông Lâm lắc đầu cười nhạo, nhìn Trác Vân rơi vào trận chiến đấu khổ sở, không xem kịch nữa mà cất bước vào chiến trường.
“Đám nít ranh bọn bây đến lúc lên đường rồi!
Nắm tay Tuyền Qua Chư Thiên chậm rãi đè xuống.
Siêu thoát thập tam cảnh thông suốt hết thảy hệ thống Chư Thiên vô tận, bất kể là thần bí siêu phàm, hay là chân lý khoa học kỹ thuật.
Thập tam cảnh đã bao gồm tất thảy, cửu đại cảnh giới dưới thập cảnh còn có tiểu cảnh giới “Trọng Thiên” được phân chia thành cửu trọng thiên.
Tại sao lại là cửu?
Việc này liên quan đến sức mạnh thần bí gọi là “Cấm Kỵ chi vực”, thứ này bình thường chỉ tồn tại trong thiên kiêu yêu nghiệt chân chính, đó là trù tính chung cho tất cả những người có sức chiến đấu vượt cảnh.
Sinh linh thông thường hiểu được chuyện Cấm Kỵ chi vực chỉ chia thành cửu trọng, mỗi khi vượt qua một tiểu cảnh giới, chính là một trọng Cấm Kỵ chi vực, người có thể vượt qua đại cảnh giới được gọi là thập trọng Cấm Kỵ chỉ có trong truyền thuyết.
Hiện tượng có sức chiến đấu vượt cảnh này chỉ có thể tồn tại dưới thập cảnh, bát cảnh có thể nghịch thiên chém giết cửu cảnh, nhưng cửu cảnh tuyệt đối không thể chém giết thập cảnh được.
Vậy nên Cấm Kỵ chi vực đã mất đi ý nghĩa trên thập cảnh, do đó thập cảnh trở lên cũng không cần phải chia ra các tiểu cảnh giới nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận