Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 750: Để lại một quân cờ

“Hì hì, đều nhờ sư tôn dạy dỗ tốt, đồ nhi không dám kể công.” Lam Linh nhu thuận vô cùng, sau đó lại đổi hướng câu chuyện:
“Sư tôn, chắc người cũng biết đấy, khi đồ nhi đến Thánh Cung còn có năm vị sư tỷ cùng tiến vào, lâu vậy rồi đồ nhi không gặp các tỷ ấy, trong lòng vô cùng nhớ nhung!”
“Đồ nhi… đồ nhi có thể đi tìm các tỷ ấy chứ ạ?”
U Phượng nghe vậy thoáng trầm mặc, đồ đệ này của nàng ta còn nhỏ, lại mới tới nơi xa lạ này, còn chưa dỡ bỏ được tình nghĩa tỷ muội cũng là chuyện thường.
Nhưng hiện giờ chênh lệch thân phận giữa hai người chẳng khác nào mây trời và bùn đất, càng về sau chênh lệch này sẽ chỉ càng lớn thêm. Con đường tu hành xưa nay không có người đi chung, những đồng bạn mà theo không kịp bước chân thì chỉ càng ngày càng đi xa mà thôi.
U Phượng không tiện nói rõ những việc này, nàng ta tin tưởng sau này Lam Linh có thể tự thân ngộ ra.
“Được, vậy cũng tốt. Sư tỷ ngươi đã gia nhập nội môn, hiện tại đang ở khu vực sườn núi, ngươi có thể tùy ý đi tìm các nàng.”
“Nếu có vấn đề gì trong quá trình tu hành không hiểu thì nhớ tới tìm vi sư! Nào, cầm mấy thứ này đi…”
U Phượng nói xong vung tay lên, hư không chợt xuất hiện vài vật phẩm.
Một chiếc bảo giáp thần quang quấn quanh, một thanh trường kiếm thủy tinh, một lệnh bài khắc phù văn chữ ‘Thánh’ ngay chính diện, một nhẫn trữ vật.
“Đây là thánh lệnh của tông môn, ngươi có thể dùng nó tự do xuất nhập sơn phong, cái này nữa, nhớ rõ tùy thân mang theo, nếu gặp phải nguy hiểm có thể tế ra bảo mệnh.”
U Phượng lấy một ngọc bài màu đen từ trong lòng ra, trịnh trọng đặt trên tay Lam Linh.
“Đa tạ sư tôn!”
Lam Linh cảm kích ra mặt, hai tay tiếp nhận toàn bộ vật phẩm, ý thức bản thể của Bạch Đông Lâm gật gù, U Phượng này đối xử với Lam Linh đúng là không tồi chút nào.
Nếu hắn không nhìn lầm, trong thanh lệnh bài màu đen kia hẳn là có một phân thân của U Phượng đang ngủ say. Chế tạo được thứ này phiền toái vô cùng, giá trị không thể đo lường.
Có U Phượng chấp thuận, Lam Linh khẩn cấp hóa thành dải ánh sáng, phi độn khỏi thần điện. Nàng cầm thánh lệnh trong tay, thông qua trận pháp thật nhanh, nhắm thẳng về phía nội môn tại sườn núi.
Nội môn Thánh Cung Băng Tuyết, trong một trạch viện rất lớn.
Lam Linh thuận lợi gặp mặt năm vị sư tỷ của mình. Sau khi hàn huyên một hồi, nàng lập tức đưa mắt nhìn về phía người ngoài duy nhất trong đại sảnh.
“An Nhan sư tỷ, lần này phiền tỷ lo lắng.”
“Không cần, không cần! Đều là việc rất nhỏ. Sư tỷ của Lam Linh sư muội đều là bằng hữu của An Nhan ta, đều là việc ta phải làm!”
An Nhan khoát tay áo. Đối với một đệ tử chân truyền như nàng ta mà nói, những việc này đúng là không tính cái gì.
Nàng ta hoàn toàn có thể đi ngang tại nội môn này, giúp đỡ chúng đệ tử Phi Tuyết Tông cũng chỉ cần nàng ta nói một câu tức khắc có người tới giúp nàng ta lo liệu mọi việc.
“Sư muội, vậy chuyện kia…”
Vẻ mặt An Nhan thoáng trở nên co quắp, đôi mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Lam Linh.
“Sư tỷ yên tâm, sư muội đã quên chuyện đó rồi. À phải, ta đã nói một lần với sư tôn, ba năm sau vẫn sẽ cho tỷ một danh ngạch.”
“Thật chứ? Đa tạ sư muội!”
An Nhan giật mình, cảm kích liên tục, nếu U Phượng trưởng lão không trả lại danh ngạch cho nàng ta thì đúng là nàng ta cũng không có cách nào khác.
An Nhan lại cảm tạ Lam Linh một phen, đạt được mục đích mỹ mãn cáo từ rời khỏi trạch viện. Dù sao nàng ta chỉ là người ngoài, tỷ muội tốt nhà người ta gặp lại, nàng ta ở lại cũng không hay cho lắm.
“Nhị sư tỷ, tỷ cầm cái này đi.”
Lam Linh khẽ lật tay nhỏ, đưa tới một khối ngọc bài màu lam thẫm, chính là thể phân liệt của Chiến Bia.
“Tiểu sư muội, đây là cái gì?”
Nhị sư tỷ đưa tay nhận lấy, đáy mắt tràn ngập tò mò. Tuy rằng hiện tại thân phận các nàng ấy kém như trời với đất, nhưng lúc ở riêng vẫn thói quen cư xử như lúc trước.
“Các vị sư tỷ, chắc An Nhan đã nói cho các tỷ nghe rồi. Khoảng thời gian này sư muội tiến nhập thần trì của Thánh Cung tu luyện, hiện giờ tu vi tiến nhanh, cần bế quan cảm ngộ một phen, củng cố tu vi trước mắt.”
“Ngọc bài này có thể liên hệ tới muội, nếu có chuyện gì hoặc là sư tôn ta tìm ta, Nhị sư tỷ có thể thúc dục ngọc bài thông tri ta.”
Lam Linh trầm tĩnh nói xong, cẩn thận giải thích cho Nhị sư tỷ nên sử dụng ngọc bài thế nào. Sau đó lại lấy một ít tài nguyên tu luyện từ nhẫn trữ vật U Phượng cho nàng ra, chia cho năm người.
Chờ bố trí xong tất thảy, thân thể Lam Linh nhoáng lên, tiến vào mật thất được bố trí kín trận pháp phòng ngự ngăn cách trong trạch viện.
Hai mắt nhắm lại, dáng vẻ ngây thơ biến mất hoàn toàn, lần nữa trở nên hờ hững sâu thẳm. Ý thức bản thể của Bạch Đông Lâm tiếp quản thân thể.
“Như vậy là lần hành động này coi như kết thúc hoàn mỹ rồi. Vỏ bọc Lam Linh này vẫn có thể tiếp tục giữ lại, chờ lần sau tiến vào thần trì…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận