Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 533: Vấn Tâm

*trong chương có tình tiết bạo lực, cân nhắc khi xem. Tên tóc đỏ trừng to mắt, hai tay ôm chặt cổ họng, miệng phát ra tiếng rên rỉ, máu không ngừng phun ra rồi lập tức mềm nhũn ngã xuống đất, co giật một lúc rồi dừng động đậy.
Bạch Đông Lâm không ngừng tay, thân thể như mất kiểm soát, con dao bướm đẫm máu xẹt qua cổ một tên khác, cắm sâu vào xương sống, động mạch và cổ họng đều bị cắt đứt.
Cả ba thằng xông lên giờ chỉ còn một đứa đứng ngơ ra tại chỗ, miệng há to như muốn hét lên.
Chợt một bóng đen xẹt qua trước người nó, một tia sáng lóe lên, con dao đâm thẳng vào đầu, tiếng la nghẹn lại trong cổ họng, nó chết.
Phịch!
Chiếc cặp rơi bịch xuống đất, tiếng la hét thất thanh vang lên trong con hẻm nhỏ.
Tên nhóc tóc xanh sợ hãi bỏ chạy, mới mấy giây trước cả bọn bốn thằng còn cười cười nói nói, nay ba thằng đã âm dương cách biệt, nó sợ, sợ đến mức đũng quần ướt sũng, sợ đến mức không thốt nên lời.
Vút!
Bạch Đông Lâm rút con dao ra, ném vút một cái về tên tóc xanh, con dao đâm xuyên vào đầu nó, mũi dao nhô ra trước trán.
Nhanh! Chuẩn xác!
Hồi ức thoáng qua trong khoảnh khắc cuối cùng, sau đó… không còn sau đó nữa, nó ngã quỵ xuống đất.
Cộp, cộp, cộp.
Bạch Đông Lâm bước chân về phía tên côn đồ, cúi xuống nâng đầu nó lên.
Rắc rắc! Cột sống bị bẻ ngược 180°, tủy sống đứt rời, đặt một dấu chấm hết cho cuộc đời của nó.
Phù!
Bạch Đông Lâm thở phào, cảm giác kỳ lạ trong lòng đã biến mất, đôi mắt của hắn tỉnh táo trở lại.
Qua con hẻm nhỏ hẹp khúc khuỷu, nhìn về phía xa xa là những tòa nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn.
Mọi thứ diễn ra trong góc tối này không hề ảnh hưởng đến nhịp sống hối hả và nhộn nhịp của đô thị.
“Haha, thủ đoạn khá lắm Lưu Lãng Đế.”
Sự hoang mang hiện rõ trên nét mặt của Bạch Đông Lâm, nụ cười của hắn cũng trầm xuống rồi biến thành khó hiểu.
“Thì ra đây mới là nỗi sợ sâu thẳm nhất trong lòng ta sao?”
Nhìn về cao ốc đồ sộ, ánh mắt hắn dần trở nên thâm thúy.
“Ta sợ, thế giới bao la hùng vĩ kia chỉ là một giấc mộng!”
“Ta sợ, cuộc đời ta chỉ là đóa hoa phù dung, sớm nở tối tàn!”
“Ta sợ, khi chết đi thân xác ta lặng lẽ mục nát nằm trong lòng đất, không ai nhớ đến!”
“Ta sợ, sợ cuộc sống tầm thường vô vị, sợ một đời người trôi qua trong yên lặng và buồn chán!”
Đây chính là nỗi sợ sâu thẳm nhất trong lòng ta.
Rắc rắc!
Sâu trong tâm trí của Bạch Đông Lâm, một luồng ý chí đáng sợ đột nhiên bừng tỉnh, không gian xung quanh chấn động dữ dội, dần dần vỡ vụn, lan tràn rồi hóa thành từng đốm sáng nhỏ tan biến.
Vù vù vù —!
Cơn gió rít gào lạnh lẽo xẹt qua bên tai, Bạch Đông Lâm từ từ mở mắt, lóe lên một tia sáng.
Thần thông “Thiên thị Địa thính” thi triển toàn lực, từng ngóc ngách của ngôi sao mang danh “Sợ hãi” đều thu vào trong tầm mắt.
“Hừ!”
Bạch Đông Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, thân thể biến khổng lồ cao hơn ba trăm trượng, xiềng xích pháp tắc quấn chặt quanh người tỏa ra hào quang chói lọi, hắn mạnh mẽ dậm chân bước tới một bước.
Âm ầm!
Mặt đất đen kịt bị rung chuyển, nứt ra một vực sâu thăm thẳm không ngừng lan xa
“Ngươi còn muốn trốn?”
Đôi mắt đờ đẫn, lòng bàn tay to lớn vươn về phía trước, không gian gợn sóng, cánh tay vượt qua không gian vươn sâu trong lòng đất bắt lấy một vật nhỏ đang giãy dụa kịch liệt rồi thu về.
Dưới áp lực vô cùng to lớn của ý chí lực, một vật nhỏ nhỏ mềm mềm màu đỏ nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.
“Thị huyễn yêu, bằng vào chút năng lực cỏn con của ngươi còn chưa đủ tư cách mê hoặc tâm trí của ta.”
Trong tích tắc, vô số xiềng xích màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay, quấn chặt lấy Thị huyễn yêu phong ấn nó rồi ném vào trong bản nguyên thế giới Tử Triệu.
Vật nhỏ này rất hiếm thấy, bên ngoài khó mà gặp được nên rất có giá trị, giết nó vô cùng đáng tiếc.
Hắn thu nhỏ lại, ánh mắt nhìn vào dấu ấn xúc xắc trong tay, nhíu mày lại dùng thần hồn liên hệ với nó, chờ đợi đánh giá nhiệm vụ.
Sau khi kết thúc, hắn chợt tỉnh ngộ.
“Thì ra là như vậy, đúng là âm hiểm. Lúc trước cũng không hóa giải phong ấn của ta, từ đầu đã ngăn cách thần hồn, mê hoặc tâm trí của ta.”
“Sau khi đáp xuống ngôi sao này lại dùng Thị huyễn yêu khiến ta gặp ảo giác!”
Nhiệm vụ lần này thật sự âm hiểm, tính kế hắn ngay từ khi bắt đầu.
Nếu trong cơn ảo giác vừa rồi hắn không lựa chọn đối mặt, không có gan đứng lên thì sẽ mãi luôn chìm trong thế giới tưởng tượng kia mà thôi, cảm giác kỳ lạ lúc đó mà hắn cảm nhận được cũng chính là ý chí của bản thân đang giãy dụa nhằm đánh thức chính mình.
Nếu hắn bỏ qua thứ cảm xúc đó thì sau này ý chí đấu tranh sẽ càng yếu đi và cơ hội thoát khỏi ảo giác càng ngày càng ít.
Từ ngăn cách thần hồn của hắn đến cả việc cắt đứt sự bảo hộ của tấm bia đen với hắn, có thể thấy được nhiệm vụ này vô cùng khó khăn và nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận