Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 445: Lão nhà tư bản

Trong vòng một ngày phải ẩn núp tiến vào trong số các đan sư đang chạy trốn gần đây, đồng thời mở ra Thế giới thấp duy, tận dụng khoảng thời gian mà thế lực bên đối phương không kịp phản ứng để nhanh chóng thu các đan sư vào Thế giới thấp duy! Nhưng hắn ta còn phải giữ vững thực lực để áp chế các tu sĩ, nếu ép mọi người vào Thế giới thấp duy thì không thể giải thích hết cho từng ấy con người được, mà khuyên bọn hắn chủ động tiến vào Thế giới thấp duy thì không khả thi.
Mọi người đều như chim sợ cành cong, thân phận của hắn ta cũng không dễ sử dụng.
Muốn giữ vững thực lực thì không thể phân hóa quá nhiều Quang Ảnh Phân Thân, chỉ có thể lựa chọn một số quần thể đan sư cần ưu tiên rồi thực hiện kế hoạch. Hắn ta cũng không thể chiếu cố đến tất cả mọi người.
Căn cứ vào đặc tính thích kết nhóm khi đối mặt với nguy hiểm của con người, chắc sẽ không có nhiều kẻ tự cho mình là thông minh rồi chạy trốn một mình đâu, ước tính nhiều lắm cũng không vượt quá mười nghìn người. Với số lượng ấy thì hắn ta vẫn có thể hi sinh.
Lưu Đông Xuyên chỉ trốn trong hẻm núi này một lát đã nghĩ ra biện pháp ứng phó, hiện tại thời gian cấp bách, hắn ta không thể tiếp tục trì hoãn nữa! Hắn ta nhíu mày, nói với bia Tiêm Giác Kim Hồng:
“Đông Lâm, ra tay đi!”
“Được!”
Bia Tiêm Giác Kim Hồng lơ lửng trên không trung, lóe ra ánh sáng uy nghiêm màu vàng xen lẫn màu đỏ, nó khẽ run rẩy, bản thể phát ra một trận hư ảo, như thể có vô số tấm phân liệt thể từ trong một chiều không gian khác ào ra.
Trên không trung càng lúc càng nhiều bia Tiêm Giác Kim Hồng, chúng cứ lơ lửng trên không trung. Thân thể Lưu Đông Xuyên cũng bắt đầu lóe lên hào quang, từng bóng “người” giống hệt hắn ta từ trong cơ thể bước ra, thực lực bất đồng, mỗi phân thân đều cầm một tấm bia Tiêm Giác Kim Hồng, lóe sáng rồi biến mất khỏi đó.
Số phân thân đó có thực lực khác nhau, bởi vì chúng cần ứng phó với nhóm đan sư có số lượng khác nhau.
Một lát sau, hơn một nghìn phân thân đều đã biến mất cùng bia Tiêm Giác, Thần Hồn Vô Vi cũng dừng việc phân chia ngay khi Lưu Đông Xuyên cảm thấy đã đủ rồi.
Lưu Đông Xuyên là đại năng Quy Nhất đệ lục cực cảnh nên mỗi một hạt tế bào trong cơ thể đều tồn tại như một cá thể hoàn chỉnh riêng biệt.
Theo lý thuyết thì hắn ta hoàn toàn có thể phân ra hàng triệu hàng tỷ Quang Ảnh Phân Thân, thế nhưng cái thực lực phân thân này không đề cập đến cũng được.
“Bản thể” Lưu Đông Xuyên trong thung lũng đã không thể gọi là bản thể, ở nơi ấy, hắn ta chỉ là để lại một sợi thực lực yếu ớt, mảnh Quang Ảnh Phân Thân cường đại nhất mới xem như bản thể.
Lưu Đông Xuyên khoanh chân ngồi xuống, hắn ta sẽ ở lại nơi này bảo vệ bản thể của bia Tiêm Giác Kim Hồng, Thế giới thấp duy là hạch tâm của kế hoạch lần này, hắn ta không thể lấy nó ra để chơi trò mạo hiểm. Nhỡ mà có chuyện gì ngoài ý muốn thì hắn ta không thể lật ngược thế cờ.
Thần Hồn Vô Vi khoanh chân ngồi trong bia Kim Hồng Tiên Giác, ánh mắt thâm trầm.
“Mặc dù chỉ là một hành động tiện tay chứ không phải có chủ đích, nhưng chắc chắn sẽ thu được kết quả…”
...
Rầm! Ầm ầm!
Gừ! Người khổng lồ cao tới ba trăm trượng ngửa mặt lên trời rống giận, thân ảnh lóe lên cực nhanh, mỗi nắm đấm, mỗi một cước hạ xuống đều làm núi lở đất nứt, yêu ma cự thú bị hắn đập trúng toàn bộ đều rã gân nứt xương.
Người khổng lồ hít sâu một hơi, há miệng phun ra một cột lửa màu tím, hai mắt hắn trừng lớn, từng cột sáng nóng rực từ trong mắt phun ra.
“Phá Diệt Trảm Kích!”
Bàn tay khổng lồ của hắn khép lại thành đao, vô số sợi tơ màu đỏ quay cuồng, một cỗ khí tức tan vỡ khủng bố tỏa ra. Hắn vung tay chém xuống, mấy con thú khổng lồ lập tức bị hằng hà sa số những sợi tơ màu đỏ bao phủ.
Đám thú đứng khựng lại rồi hóa thành một đống thịt hình lập phương thi nhau rơi xuống đất.
Một đạo thần hồn kim quang rực rỡ bước ra khỏi Thần Hải của người khổng lồ, hắn khoanh chân ngồi trên đỉnh đầu người khổng lồ. Toàn thân màu vàng, Phật quang rạng rỡ, tay phải phủ lên đầu gối phải, đầu ngón tay chạm đất, kết hàng ma ấn.
Thần hồn bảo tướng trang nghiêm, miệng tụng Phật âm. Ngay sau đó, hai bên trái phải từ đằng sau của thần hồn lại hiện lên ba gương mặt. Bốn mặt Phật hỉ nộ bi thương, biểu cảm mỗi mặt một khác.
Bốn gương mặt đồng thời mở mắt, con ngươi màu vàng hơi chuyển động, bên trong mơ hồ có chữ “Vạn” màu vàng hiện lên, con ngươi màu vàng hơi ngưng tụ, chớp mắt sau lập tức có vô số cột sáng từ đó phun ra.
Vút!
Không gian vặn vẹo, yêu ma quỷ quái chung quanh chạm vào liền chết, chúng ngã rạp xuống, tầng tầng lớp lớp, xung quanh lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận