Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 125: Vũ tháp

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ thêm, thì trên hư không của Trụ Điện đã vang lên giọng nói uy nghiêm của điện chủ: “Mười tháng đã trôi qua, các đệ tử đi theo bổn điện chủ tới Cực Đạo đại điện.”
Mười vạn đệ tử vội vàng, cung kính hành lễ nói:
“Tuân lệnh điện chủ!”
Cực Đạo đại điện được làm từ kim loại không biết tên, bên trên khắc chi chít những họa tiết huyền ảo. Ánh sáng xanh lướt qua đại điện bao la không thấy điểm cuối. Nhóm người Bạch Đông Lâm đột ngột xuất hiện trong không trung,
Phía trước Cực Đạo đại điện là một đài quan sát cao lớn. Có một thanh niên mặc áo choàng đen đang đứng trên đài. Mái tóc dài trắng như tuyết tùy ý buông lơi sau lưng.
Điều bắt mắt nhất chính là vị trí giữa mày của nam tử, có một đường kẻ dựng thẳng màu xám phức tạp lại huyền ảo khó lường. Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể làm nhiễu loạn thời gian xung quanh, người này chính là điện chủ Trụ Điện.
Nam tử mặc áo đen nhìn lướt qua đám đệ tử, tận sâu trong đáy mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối. Những đệ tử này đều rất xuất chúng, nhưng không biết lần này có mấy người còn sống sót, là Thánh Tông nợ bọn họ.
Hắn ta âm thầm thở dài một tiếng, biết rằng có một số việc không phải mình có thể quyết định, vì vậy không nghĩ ngợi nữa, nói với hư không:
“Sư đệ, giao những tên tiểu tử này cho đệ đấy.”
Nói xong, bóng dáng chợt biến mất, như thể không đành lòng ở lại thêm giây lát.
Nam tử áo đen vừa dứt lời, hư không dấy lên những gợn sóng, năm bóng người xuất hiện trên đài quan sát.
Người dẫn đầu mặc một áo choàng trắng, tóc dài đen nhánh như mực, tóc được buộc gọn gàng bằng vòng bạc, tóc mai dài nơi thái dương của tai phải quấn lấy một tòa tháp nhỏ chín tầng làm bằng bạch ngọc.
Giữa mày của thanh niên mặc áo choàng trắng cũng có một đường kẻ dựng thẳng, huyền ảo phức tạp, ánh bạc lấp lánh. Dường như không gian xung quanh trở nên vặn vẹo bởi họa tiết bạc, dẫn tới gương mặt của hắn ta trở nên mơ hồ. Đám người Bạch Đông Lâm hoàn toàn không thể nhìn rõ.
“Ta là tháp chủ Vũ Tháp, là người phụ trách chính cho lần hành động này. Bốn vị này là phong chủ của bốn ngọn núi ‘Địa, Phong, Thủy, Hỏa’, chịu trách nhiệm hỗ trợ bổn tháp chủ.”
Tháp chủ Vũ Tháp nói xong thì dừng lại không lên tiếng, như thể đang suy tư điều gì. Các đệ tử bên trong đại điện cũng không dám chậm trễ. Mấy vị trên đài quan sát đều là nhân vật có máu mặt trong Thánh Tông. Họ vội vàng cung kính mở miệng hành lễ:
“Đệ tử gặp qua tháp chủ Vũ Tháp cùng phong chủ bốn phong Địa, Phong, Thủy, Hỏa.”
Âm thanh đều nhịp cắt ngang suy nghĩ của nam tử áo trắng, hai mắt hắn ta nhìn thoáng qua mọi người rồi tiếp tục nói:
“Lão phu biết các ngươi còn đang thắc mắc, bây giờ cơ hội đã đến, nên nói cho mọi người biết tất cả tình hình.”
Toàn bộ đệ tử nghe xong phấn chấn tinh thần, thầm nhủ cuối cùng cũng tới rồi. Gần đây tuy rằng họ gặt hái được không ít lợi ích từ hàng loạt những hành động liên tiếp của Thánh Tông, vừa vui mừng khôn xiết nhưng trong lòng cũng lo lắng thấp thỏm. Họ không phải là kẻ ngốc, trên đời này chẳng có gì là miễn phí cả.
Tất cả những món quà mà số mệnh ban tặng đều đã âm thầm định sẵn cái giá phải trả từ lâu.
“Lần này mọi người cần phải tiến vào một nơi nguy hiểm. Nơi này gọi là Minh Dự Cổ Giới, là một đại thế giới bao la hoàn chỉnh.”
“Mấy vạn năm Minh Dự Cổ Giới sẽ giao cắt với thế giới nơi Càn Nguyên Giới đang ở, chỉ có một nơi của Đông Cực Minh hải nằm trong Càn Nguyên Giới mới có thể thừa dịp này tiến vào Cổ Giới.”
“Minh Dự Cổ Giới cực kỳ đặc biệt, pháp tắc thế giới hoàn hảo không tỳ vết, hơn nữa bài xích tất cả những khí tức pháp tắc đến từ thế giới bên ngoài. Bởi vậy, toàn bộ các tu sĩ có khí tức pháp tắc trên người đều không thể tiến vào nơi này. Đây cũng là lý do tại sao Thánh Tông nghiêm cấm các ngươi đột phá Thần Văn Cảnh.”
“Nhiều năm như vậy, mỗi lần hai giới giao thoa, các thế lực của Càn Nguyên giới đều sẽ cử đệ tử của mình tiến vào Cổ Giới, chỉ vì tìm kiếm một đồ vật, một món đồ cực kỳ quan trọng.”
“Tiếc là, Cổ Giới quá rộng lớn, nguy hiểm trùng trùng. Với năng lực của tu sĩ cấp thấp chưa lĩnh ngộ được pháp tắc, cho dù có dốc hết nhân lực hàng trăm triệu người đi nữa, thì đến nay vẫn chưa thu hoạch được gì.”
Nam tử áo trắng nói tới đây thì im lặng, như thể cho tất cả đệ tử có thời gian tiêu hóa tin tức, lại dường như nhớ tới mỗi lần tiến vào Cổ Giới đều thất bại mà về của nhiều năm trước.
Một vạn đệ tử trong Cực Đạo đại điện yên lặng không lên tiếng. Có người nhíu chặt mày, lại có kẻ tỏ ra hờ hững, người thì lộ ra vẻ mặt đã hiểu.
Duy nhất chỉ có một người không hề hô to gọi nhỏ kêu gào cha mẹ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận