Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 721: Thử vận may

Chỉ cần không bị bắt tận tay day tận trán thì không ai có thể đổ tội cho hắn! “Hừ! Bạch Đông Lâm ta chỉ đi ngang qua mà thôi, chuyện khủng khiếp liên quan đến mạng người như thế không thể do ta làm được? Đừng ngậm máu phun người!’
“Thiên La!”
“Chủ nhân, có gì sai bảo?”
“Giúp ta mở ra một con đường thấp duy ở Càn Nguyên đại lục, ngẫu nhiên cũng được, ta muốn thử xem hôm nay ta may mắn đến mức nào!”
“Vâng!”
Bạch Đông Lâm tiếp tục tập trung, hắn không xác định một điểm cụ thể mà để số mệnh của bản thân tự do vận chuyển, hắn cũng phải hưởng thụ sự đặc ân như đứa con của Thiên Đế mới được.
Một tia hồng mang hiện lên, Bạch Đông Lâm đã biến mất.
...
Càn Nguyên giới, Cực Bắc Vực, nơi đây chính là một chốn cực lạnh, quanh năm bị băng tuyết bao trùm, mặc dù là đại vực, nhưng diện tích cũng không thua gì thánh vực bình thường.
Gió tuyết gào thét như phủ một lớp bạc mỏng khắp đất trời.
Rừng rậm rậm rạp chỉ có những loài thực vật chịu lạnh nhất giới, chúng có cành cây cứng rắn mạnh mẽ, lá cây như mũi kim là đặc biệt, còn đâu thì khá giống những loài cây của nơi khác.
Xoạt xoạt!
Có sinh vật cỡ lớn đang rình mồi trong rừng rậm, sự va chạm của nó khiến số tuyết đọng trên cây đại thụ ào ào đổ xuống.
Gầm gừ!
“Đại sư tỷ! Thực Linh thú quá nhiều, chúng ta đã bị bao vây rồi, đám thú này đang chờ đến lúc chúng ta kiệt sức…”
Nữ tử váy trắng hô to, nét mặt nàng ta hốt hoảng, xoay người dùng thanh kiếm màu lam trong tay chém ngang, kiếm quang dài mấy trượng chợt lóe rồi biến mất, một con dị thú màu trắng như tuyết đang lao về phía nàng vội vã rút lui.
Keng!
Kiếm quang sắc bén chém vào cơ thể dị thú phát ra tiếng kim loại va chạm vào nhau vô cùng chói tai, trừ việc bị ép phải lùi lại thì con vật đó không hề bị thương.
Dị thú này chính là Thực Linh thú, cơ thể nó được bọc bằng lông dài trắng muốt, khi lớp lông bị gió thổi bay, có thể nhìn thấy lớp vảy cứng sáng lấp lánh dưới đó.
Gừ!
Dù không bị thương, nhưng việc nữ nhân phản kích làm cho Thực Linh thú càng trở nên điên cuồng, cũng càng khát máu.
Trường kiếm trong tay nữ tử váy trắng khẽ run rẩy, máu tươi nhỏ dọc theo cánh tay rồi rơi xuống lớp tuyết, giống như một đóa hoa mai nở rộ.
“Sư muội, ngươi không sao chứ?”
Mười mấy nữ tử váy trắng chậm rãi tụ lại một chỗ, các nàng dựa lưng vào lưng nhau, hai mắt cảnh giác nhìn những con thú màu trắng không ngừng xuất hiện trong rừng rậm.
“Đại sư tỷ, ta không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi, nhưng giờ chúng ta nên làm như thế nào cho phải? Thực Linh thú chạy rất nhanh, chúng ta chạy không thoát khỏi chúng đâu.”
Đại sư tỷ có tu vi thâm hậu nhất nhìn khuôn mặt vương nét mỏi mệt của các vị sư muội nhưng cũng chỉ có thể buồn bã không thôi, các nàng đã bị truy đuổi bảy ngày bảy đêm, chân nguyên trong cơ thể sắp hao hết rồi.
“Các sư muội, chúng ta không thể ngồi chờ chết, chỉ cần ra khỏi khu rừng này là an toàn rồi, bên ngoài rừng rậm là phạm vi thế lực của Thánh Cung Băng Tuyết, đám thú này không dám đến đó đâu!
Ăn hết số đan dược này đi rồi chúng ta phá vòng vây!”
Đại sư tỷ nghiêm mặt, hiện tại không phải là thời điểm thiếu quyết đoán. Nàng phân nốt chỗ linh đan của bản thân cho mọi người.
“Chúng ta đều phải sống!”
“Đại sư tỷ cẩn thận!”
Mọi người nhận linh đan, trong mắt hiện lên vẻ quyết tâm rồi nhanh chóng luyện hoá, trong cơ thể lập tức cuồn cuộn linh quang, tất cả hóa thành ánh sáng rồi bay tản ra bốn phương tám hướng.
“Hừ! Lũ súc sinh chết tiệt!”
Đại sư tỷ hừ lạnh, trường kiếm trong tay lập tức huơ ngang xả dọc thành mấy trăm đường kiếm, cuối cùng cũng kéo hết lực chú ý của đám Thực Linh thú lên người mình, thấy đã thành công, nàng cũng nhanh chóng bỏ chạy!
Gào!
Thực Linh thú sửng sốt rồi gầm lên đuổi theo, trong đó có hơn phân nửa đuổi theo hướng đại sư tỷ chạy trốn.
Hành động nhìn như hữu dụng, nhưng đại sư tỷ hiểu rõ, các sư muội của nàng còn không đủ sức để đấu lại một con Thực Linh, làm thế này cũng chỉ là phương pháp tự an ủi bản thân thôi.
Nhưng các nàng không còn lựa chọn nào khác rồi, càng tập trung thì chỉ nhanh chết hơn thôi!
Là sống hay chết, chỉ đành trông mong vào số mệnh của chính mình thôi!
Giữa ngày đông gió tuyết, một luồng ánh sáng đỏ bỗng hiện lên.
Bạch Đông Lâm giẫm lên trên tuyết dày, thân hình khổng lồ như thế mà lại không để lại bất cứ dấu vết nào.
“Để ta xem mình may mắn thế nào nào!”
Ánh sáng xoay vần trong mắt hắn, hắn bắt đầu thả tung ý niệm của Thần Hồn, nhưng nó mới đi được mấy vạn dặm, Bạch Đông Lâm đã dừng lại, mọi cảnh vật trên quãng đường vừa rồi đều truyền vào trong não hắn vô cùng rõ nét.
“Cực Bắc Vực, đệ tử Phi Tuyết Tông, khảo hạch nhập môn trăm năm một lần của Thánh Cung Băng Tuyết, thì ra là như thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận