Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 705: Người gác mộ

“Lão nhân gia, vào đệ tứ thời đại ta từng chôn mấy người bằng hữu tại đây, lần này ta đến là chỉ muốn xem bọn họ đã sống lại chưa thôi.” “Ồ, đệ tứ thời đại sao, cũng là lâu lắm rồi, nếu vận khí chúng không tệ thì hẳn đã sống lại! Vậy chúng ta đi đào thử xem!”
Lão nhân nghiêng đầu suy tư trong phút chốc rồi hai mắt đục ngầu bắt đầu quan sát bốn phía, hệt như có thể nhìn thấu sự đen kịt vô hạn.
“Để lão nhân ta suy nghĩ thật kỹ xem đệ tứ thời đại thì chỗ mai táng là ở đâu nhỉ? Không phải chỗ này, đây là đệ ngũ thời đại, ở đây cũng không, đây là đệ bát thời đại…”
“Có rồi, ở đây! Nhóm thần ma đệ tứ thời đại đều được chôn ở đây.”
Lão nhân dẫn Huyết Đồ lão tổ đi qua đi lại trong đám mộ, vượt qua vô số phần mộ lớn khổng lồ, đi đến một chốn đầy phần mộ chỉnh tề ở trước mặt.
Có một khối bia đá trắng nhợt đứng sừng sững ở đó, bên trên khắc rõ mấy chữ: ‘Đệ tứ’.
“Sao nào? Coi như hợp quy tắc chứ?”
“Lần nào mấy tên tiểu tử các ngươi đến đây cũng khiến cho chỗ này lộn xộn cả lên, chôn đông một kẻ, chôn tây kẻ khác, đều là lão nhân ta đây vất vả, cay đắng giúp các ngươi di chuyển, chôn lại số mộ theo các thời đại khác nhau một cách chỉnh tề, rồi lúc các ngươi tới đào mộ phần thì cũng tiện hơn một chút phải không?”
Đôi mày của Huyết Đồ lão tổ run lên. Rốt cuộc lão đầu tử này là ai?
Thần thần bí bí, dường như còn có chứng cưỡng chế.
“Lão nhân gia, xin hỏi ngài là?”
Huyết Đồ lão tổ hơi khum tay, lần đầu tiên dùng tới giọng điệu tôn kính. Ông ta không hiểu biết nhiều về chỗ này, dường như lão nhân thần bí này đã tồn tại ở đây từ thời đại rất lâu rồi.
“Ha ha, ta sao?”
Lão nhân nhếch miệng cười, để lộ mấy cái răng khô vàng còn sót lại.
“Ta cũng quên luôn tên mình rồi, ta chỉ biết người đời còn gọi lão nhân ta là…”
“Người gác mộ.”
...
Càn Nguyên giới, Nhiễm Hoa đại cực, Vân Lan Tông.
Lạc Thanh Nhi chậm rãi mở hai mắt ra, một luồng thanh quang hiện lên, khí tức từ từ trở về ổn định. Nàng ta cẩn thận đưa viên bạch ngọc châu trong lòng bàn tay ra trước mặt, nhìn ngắm tỉ mỉ, lộ ra vẻ suy tư, ý niệm chậm rãi thăm dò vào trong.
‘Nhiệm vụ chính tuyến:
Thứ nhất: Thiên tài sa đọa quật khởi trở lại: Thăm dò bí mật được giấu trên người Tiêu Nhiên, nộp cho không gian Thiên La, khen thưởng…”
“Haizz!”
Lạc Thanh nhi khẽ thở dài một cái. Tuy là mấy năm nay nàng ta dựa vào không gian Thiên La, lấy được vô số lợi lộc: Đan dược, pháp bảo, bí tịch thần công, cái gì cần có cũng có.
Tu vi cũng nhanh chóng tiến mạnh, nàng ta không chỉ thuận lợi đột phá Nguyên Thần Cảnh mà còn trở thành đệ tử chân chuyền của Vân Lan Tông, một trong mười đại tông môn tại Nhiễm Hoa đại vực.
Có thể nói là ‘quạ đen biến thành phượng hoàng’, ‘một bước lên mây’ rồi.
Nhưng đã qua hơn mười năm rồi mà nhiệm vụ chính tuyến vẫn chưa hoàn thành. Sau khi bị nàng ta từ hôn, không biết nhờ cái tạo hóa gì mà tu vi của tên phế vật Tiêu Nhiên tăng vọt, không phân thắng bại trong hẹn ước chiến đấu năm năm với nàng ta, còn tự tin định thêm mười năm ước hẹn tiếp đó!
Mắt thấy quyết chiến ngày càng ngày càng gần, nhưng lần này Lạc Thanh Nhi lại chẳng có bao tin tưởng.
Thật sự là tốc độ tiến bộ của Tiêu Nhiên quá mức kỳ dị!
“Thiên La ơi là Thiên La, ngài có cách gì để giúp đỡ Thanh Nhi không, Thanh Nhi thật sự không muốn thua…”
‘Oang!’
Hệt như lời cầu khẩn của Lạc Thanh Nhi đã có tác dụng, bạch ngọc châu khẽ run lên, một luồng hồng quang bắn vào trong thần hồn của Lạc Thanh Nhi.
“Đây là?”
Lạc Thanh Nhi tiêu hóa hết tin tức, hai mắt lập tức sáng ngời, khuôn mặt hiện lên sự vui vẻ.
Không ngờ không gian Thiên La này lại mở ra một chức năng mới, chỉ cần mấy loại tài nguyên như linh thạch, lại bỏ thêm một cọng lông tóc, hoặc một giọt máu thì có thể kích hoạt chức năng này: Diễn Giải Quẻ Hào, xem trộm vận mệnh thiên cơ tương lai của mình!
Biểu cảm Lạc Thanh Nhi chấn động. Ta muốn chiến thắng Tiêu Nhiên thì nên làm sao?
Nàng ta lấy ra một đống linh thạch, bứt một sợi tóc xuống, bỏ chung vào trong không gian Thiên La. Trong giây lát, một luồng hồng quang bắn ra, vô số tin tức ồ ạt tràn vào trong thần hồn của Lạc Thanh Nhi.
“Ha ha ha, thì ra là thế, thì ra là thế! Tiêu Nhiên, hừ! Lần này xem ngươi đấu với ta thế nào!”
Hào quang trong mắt Lạc Thanh Nhi rực rỡ. Nàng ta đã thấy rõ tương lai phía trước của mình, phải bước đi từng bước thế nào, trong lòng nàng ta đã có rõ ràng.
Hiện tại nàng ta đã tương đương với ‘biết trước tất cả’, nhất định tên Tiêu Nhiên này sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của nàng ta!
...
Tại nơi sát biên giới hải vực vô biên vô tận, dưới nền đất mười vạn trượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận