Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1725 - Chư Thiên đại va chạm (1)

“Năm hơi thở.”
Bạch Đông Lâm giống như không nghe thấy gì, chậm rãi xòe rộng lòng bàn tay, một điểm sáng đen kịt dần dần hiện lên, nhanh chóng xoay chuyển, khí tức hủy diệt toát ra, khiến cho thời không đình trệ ở xung quanh sụp đổ, tạo ra những vết rạn nứt dày đặc.
“Tất cả người đời đều không biết, nhà họ Càn ta có thể sinh sôi sừng sững không ngã suốt hàng nghìn tỉ năm, toàn bộ nhờ vào tổ tiên của bọn ta là một vị chí cao vô thượng ở thập cảnh giới!”
“Lúc này, tổ tiên của ta đang nhậm chức ở Tối Chung Bỉ Ngạn!”
“Cho dù ngươi có hủy diệt Thiên Càn đại lục, giết hết bọn ta, thì tổ tiên lão nhân gia cũng có thể đảo ngược thời không, bình ổn lại hết thảy mọi thứ thôi!”
Đôi mắt Càn Côn khẽ run lên, nhìn điểm đen lơ lửng trong lòng bàn tay hắn, tóc gáy ông ta thoáng chốc trở nên tê dại, ông ta chỉ nhìn thoáng qua gần trong gang tấc mà gần như sắp sửa bị nó nuốt chửng.
“Một hơi thở.”
Bạch Đông Lâm vừa dứt lời, không hề chần chừ giây phút nào mà khẽ vung chưởng, muốn phóng điểm sáng tăm tối ra để triệt để tiêu diệt Thiên Càn đại lục.
“Chờ đã!!”
“Cái tên điên nhà ngươi! Ngươi thắng rồi.....”
Khóe miệng Càn Côn co giật dữ dội, sau khi nói ra những lời nhượng bộ, tức khắc giống y như quả bóng xì hơi, khí tức bỗng chốc ỉu xìu hẳn đi.
Đồ điên! Tên khốn kiếp này điên thật rồi! Chẳng sợ Tiên Triều, chẳng sợ gì những vị vô thượng thập nhất cảnh, thậm chí là Tối Chung Bỉ Ngạn, dù ông ta cứng rắn chống đỡ thì đã sao?
Sau khi Thiên Càn lục địa bị hủy diệt, kho báu vẫn sẽ bị đoạt mất, ông ta không dám đánh cược liệu tổ tiên có hồi sinh ông ta hay không, đặt sự sống cái chết của mình vào một nơi không xác định như thế thì quá ngu xuẩn. Suy cho cùng, đó là những người thân cách xa vô số thế hệ, tuy chảy cùng một dòng máu, nhưng tình cảm đã sớm mờ nhạt, thậm chí cả mặt của đối phương mà ông ta còn chưa từng thấy.
“Quyết định sáng suốt đấy.”
Bạch Đông Lâm nhếch khóe miệng, há miệng hút vào một hơi, nuốt điểm sáng tăm tối mang khí tức khiến người ta sợ hãi kia vào bụng, lần nữa hóa thành một thế giới Linh Khiếu.
“Kho báu của thần vực ẩn giấu trong Nhật Hoàn.”
Bạch Đông Lâm nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn, giữa Hư Không cách Thiên Càn đại lục hàng trăm năm ánh sáng, có một vòng hào quang lấp lánh đang lơ lửng, đó là sự kết hợp của mười Viễn Cổ Đại Nhật khổng lồ không gì bằng.
Mỗi vòng Đại Nhật trong đó đều có thể sánh với vòng quay trong Càn Nguyên giới, tỏa ra ánh sáng và sức nóng vô tận, khí thế hào hùng, cực kỳ phi thường.
“Ồ, quả là thủ đoạn tài tình.”
Trong kho báu hàm chứa quá nhiều bảo vật quý hiếm, dẫu cất giấu rất sâu, nhưng vẫn sẽ có một ít linh khí rò rỉ ra ngoài, không thể che giấu cảm nhận của cường giả, ánh sáng và bức xạ quang nhiệt do nhật luân này tỏa ra, có thể che đậy khí tức ấy một cách hoàn hảo.
Bạch Đông Lâm khen một câu, giơ tay nhấc Càn Côn lên, bước từng bước ra ngoài, rồi xuất hiện ở trung tâm Nhật Hoàn.
Sau khi thoát khỏi Ngưng Đọng Thời Không, lỗ thủng giữa ấn đường của Càn Côn đã tự động lành lại, nhưng ông ta bị mất đi một ít phân tử Bản Nguyên, trong mắt hiện lên vẻ đau như cắt da xẻ thịt, ông ta bèn thò tay vào trong ngực và lấy ra một tấm lệnh bài huyền tinh.
“Càn Hợi Tị Tam, Côn Nhậm Quý Thất.”
“Dần Mão Thìn Dậu! Mở!”
Càn Côn bóp chặt pháp quyết cồng kềnh, miệng tụng niệm chú văn, lệnh bài huyền tinh bùng lên thần quang rực rỡ, chiếu vào vùng đất Hư Vô ở trung tâm Nhật Hoàn.
Oành ầm ầm——
Nhật Hoàn quay theo chiều kim đồng hồ dựa trên quỹ đạo đã thiết lập sẵn đột nhiên đình trệ và bắt đầu đảo ngược, trông giống như một chiếc chìa khóa xoay vòng, mỗi vòng quay sẽ có một Đại Nhật rung chuyển dữ dội, tầng không gian sâu trong kích thước vô tận chậm rãi bị khóa lại.
Răng rắc!
Hư Không sụp đổ, một cánh cổng nguy nga, cao tận chín mươi chín năm ánh sáng rơi xuống, khí tức cổ xưa mênh mông lan tỏa, trên cánh cổng khổng lồ được làm bằng đồng phủ đầy rỉ sét khắc đạo văn huyền bí, cùng với sự phát triển sử thi từ không thành có của Thiên Càn Thần Vực.
Cổng đồng khổng lồ rung động kịch liệt, mở ra một khe hở nhỏ hẹp chỉ có một năm ánh sáng, ngay sau đó, vô cùng vô tận giống như bảo quang thực chất trào ra, chiếu sáng Hư Không đen kịt hàng tỉ năm ánh sáng thành xứ sở thần tiên.
“Ha ha ha! Không tồi, không tồi, không hổ là Thiên Càn Thần Vực, tài sản quả là phong phú nha!”
Bạch Đông Lâm cười và vỗ vai Càn Côn khen ngợi, gương mặt tràn đầy vui tươi.
“Ha ha, các hạ hài lòng là tốt rồi!”
Càn Côn nở một nụ cười gượng gạo, trong khoảnh khắc mở kho báu, bất kể sau này mọi việc phát triển theo chiều hướng nào đi nữa thì vị trí chủ nhân Thần Vực này của ông ta cũng coi như đã chấm dứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận