Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 497: Thiên la địa võng

Nơi này hội tụ những tu sĩ đến từ trời Nam đất Bắc, tài nguyên tu luyện đặc sản ở các nơi quy tụ trên một con đường, nếu không có cơ duyên đi vào Tuyệt Cung, vậy giao dịch kiếm chút tiền cũng không tệ. Bạch Đông Lâm thấy vậy ánh mắt lóe lên, bước ra một bước, xuất hiện trên quảng trường lớn bên trong trung tâm ốc đảo. Hắn tìm một khu đất trống, xiềng xích pháp tắc Mộc quấn quanh đầu ngón tay, rồi chỉ một lóng tay xuống đất.
Trong lòng hô nhỏ, Mộc Độn? Ba phòng ngủ, hai phòng khách!
Mặt đất vặn vẹo dữ dội, từng nhánh cây xanh biếc chui từ dưới đất lên, uốn lượn quấn lấy nhau, chỉ một lát đã lớn thành một cái quầy hàng bằng gỗ.
Còn có một cái ghế nằm, bên cạnh còn có cây đại thụ cao chót vót, nhánh cây rậm rạp, che chắn hết ánh mặt trời nóng bỏng.
Hắn hài lòng gật đầu, hệ thống tu luyện của thế giới này cực kỳ toàn diện, bất cứ pháp thuật nhỏ hay loại pháp tắc nhỏ nào cũng có chỗ độc đáo riêng.
Đủ loại công dụng, chỉ cần ngươi có thể động não là có thể tuỳ ý khai thác. Đặc biệt là pháp tắc, ngoại trừ một vài tiên pháp thần thông mạnh, cần phải thi triển pháp tắc theo cách riêng. Những cách dùng khác thì chỉ cần sức khống chế của ngươi đủ mạnh, lĩnh ngộ pháp tắc sâu sắc toàn diện, pháp tắc sẽ giống như cục bột, có thể tuỳ ngươi nhào nặn.
Không có giới hạn cố định, những phát minh lấy pháp tắc làm cơ sở, hệ thống tu luyện mạnh mẽ mà đa dạng. Có cách thức vận dụng pháp tắc tuy rằng sức chiến đấu không mạnh, nhưng lại rất thực dụng, chơi rất vui!
Bạch Đông Lâm thích ý nằm trên ghế gỗ, ngửi mùi gỗ tươi mát, ý niệm chìm vào trong thần hải.
Bia Tiêm Giác Kim Hồng bay lơ lửng trong không trung hơi chấn động, từng mảnh thể phân liệt không ngừng hiện lên. Thần Hồn Vô Vi mở mắt, cắt ra chín phần chín sức mạnh Thần Hồn, dung hoà vào một thể phân liệt của bia Tiêm Giác.
Thể phân liệt phát sáng lóng lánh, vặn vẹo méo mó, sau một lát ánh sáng rút vào trong, một thanh đao dài toàn thân màu đỏ như máu, ẩn ẩn loé lên vẻ sắc bén đang bay lơ lửng tại chỗ.
Trong một thoáng này Thần Hồn Vô Vi đã hồi phục lại hoàn toàn, ý niệm vừa động, bên trong thống khổ vô cùng vô tận và vẻ mặt lạnh nhạt lại bắt đầu cắt xuống chín phần chín sức mạnh Thần Hồn, dung hoà vào thể phân liệt.
Ánh sáng lóng lánh, thu vào trong, một thanh trường kiếm vàng bay lơ lửng trên không trung.
Ngọc bội, nhẫn, ống sáo, đàn tranh, áo giáp các thứ.
Không tốn bao nhiêu thời gian, mấy chục món báu vật đủ loại kiểu dáng đã được chế tạo ra, bay lơ lửng trong không trung, hào quang bắn ra bốn phía.
Bản chất bia Tiêm Giác Kim Hồng cực cao, hơn nữa những thể phân liệt kia cũng trực tiếp tróc ra từ trong những Duy Độ khác nhau, điều này liên quan tới Duy Độ vật chất, một trong ba pháp tắc Duy Độ lớn.
Cho nên những thể phân liệt kia cũng rất không đơn giản, những báu vật được biến ra tuyệt đối không yếu giống như Linh Khí.
Hơn nữa bên trong còn có ‘lão gia gia’ Vô Vi, chắc chắn bán rất đắt!
Bạch Đông Lâm mở mắt, giơ tay lên, mấy chục món báu vật bày đầy trên quầy hàng trước mặt, món nào cũng phát ra hào quang lấp lánh, cực kỳ bắt mắt, lập tức hấp dẫn ánh mắt nhiều tu sĩ.
Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, trên quầy hàng mọc ra một tấm bảng gỗ, trên đó còn tự động hiện ra hai hàng chữ lớn rồng bay phượng múa.
‘Có duyên không lấy một xu, vô duyên ngàn vàng không bán!’
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lộ ra ý cười, mánh lới như vậy lại càng có thể hấp dẫn ánh mắt của những tu sĩ hơn.
‘Đến, đồ gia truyền của lão gia gia! Đi ngang qua không nên bỏ lỡ, mua không được là lỗ, mua không được là dở!’
Những tu sĩ kia đến từ trời Nam đất Bắc, vừa lúc có thể giúp hắn mang bia Tiêm Giác đến những thế giới khác.
Đây sẽ là hình thức ban đầu của ‘Kế hoạch thiên la địa võng’ của hắn!
Đại mạc Ma Á, trung tâm ốc đảo.
Lúc Bạch Đông Lâm lấy ra mấy chục món ‘pháp bảo’ toả ra hơi thở mạnh mẽ đặt trên quầy hàng, khí tức cuồn cuộn, hào quang óng ánh, lập tức hấp dẫn ánh mắt đám đông tu sĩ trên quảng trường.
Không lâu sau quầy hàng đã có mấy lớp tu sĩ vây quanh, ngoại trừ tò mò thì nhiều hơn là ánh mắt tham lam quét qua Bạch Đông Lâm và pháp bảo trước mặt hắn.
Nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, mới đây không lâu Thái Dương Chi Tử Liệt Không vừa hành hạ chết mấy tu sĩ Pháp Tướng Cảnh, ý niệm còn sót lại vẫn đang kêu rên trong sa mạc chưa tan kia kìa.
Nơi này ngọa hổ tàng long, ông chủ quầy vẻ mặt vui thích trước mặt này nói không chừng cũng là một người tàn nhẫn.
Đám người hơi nhích ra, một nam tử áo trắng tung bay, tay cầm quạt ngọc ăn mặc như thư sinh bước ra từ trong đám người, chắp tay nói: “Xin chào ông chủ, xin hỏi lời trên bảng hiệu của ngài nên hiểu thế nào đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận