Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1907 - Thần giáng trần, quỷ kéo đến (1)

Dưới sự gia trì của Ám Hồng cổ thành, chủ Tử Ám dựa vào sức mạnh vĩ đại của kiếp nạn vạn tộc để khiến cảm nhận mỗi giờ mỗi khắc bao phủ lên toàn bộ các ngóc ngách của vùng đất Hôi Tịch, hắn ta là một trong số rất nhiều người lần đầu tiên trông thấy biết bao bóng dáng xuất hiện từ trống rỗng, ngoại trừ Bạch Đông Lâm.
Hắn ta bị chấn động bởi cách xuất hiện quỷ dị của những bóng dáng này, vậy mà lại vượt qua được cảm nhận của hắn ta, mà đủ kiểu đặc tính thần thông do Bỉ Ngạn mang lại cho hắn ta cũng giúp hắn lập tức nhận ra được sự dị dạng của những kẻ này theo bản năng.
Khí tức của chúng mơ hồ có một chút tương tự như những con quái vật kia.....
“Ngươi lại làm gì nữa đấy?!”
Chủ Tử Ám nhìn Bạch Đông Lâm đang từ từ đứng dậy, không hiểu sao trong lòng chợt run lên, hắn hoàn toàn không nhìn thấu được, cũng như không thể hiểu được tên quái vật này.
Hết lần này đến lần khác đều phá vỡ nhận thức của hắn.
“Làm gì à? Ha ha, chẳng phải ngươi muốn ỷ đa số bắt nạt thiểu số, lấy tính mạng của sinh linh vạn tộc để đe dọa ta sao?”
“Thế nào? Tiếp tục phách lối đi chứ!!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm đầy vẻ trêu tức, dùng thái độ bề trên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con ngươi Khấp Huyết.
Lúc này, Thương Ngô ở bên cạnh đang trợn tròn mắt nhìn những bóng người cao lớn đứng sừng sững khắp bốn phía giữa trời đất, ánh mắt hốt hoảng, còn cho rằng mình đã sa vào ảo cảnh.
Trên mặt đất phía dưới, giây phút trước còn đang là chiến trường chiến đấu kịch liệt, giờ đây cũng rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối, thân hình của sinh linh vạn tộc và quái vật Tai họa đen tối đều khựng lại tại chỗ, tâm trạng nóng nảy sôi sục chờ đợi cái chết hệt như bị tạt một chậu nước lạnh, hàn ý tràn ngập khắp cơ thể.
Họ không thể không dừng tay, cũng chẳng có cách nào kìm nén được cơn ớn lạnh đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng, bởi vì chỉ trong một khoảng cách, tất cả họ đã bị bao vây bởi đặc nghẹt những bóng người không thể nhìn thấy điểm khởi đầu.
Khí tức mạnh mẽ dày đặc phức tạp, cùng với những ánh mắt thản nhiên đầy dò xét, khiến người ta bất giác bình tĩnh lại, khi chưa kịp hiểu rõ tình hình thì không dám manh động.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào đâu! Tuy rằng đều chỉ là khí tức ở thập nhất cảnh, nhưng mà số lượng thế này......”
Hai mắt chủ Tử Ám đỏ bừng đảo qua đảo lại nhìn trời nhìn đất, hắn ta thà rằng bản thân đã rơi vào ảo cảnh, cũng không muốn tin vào hết thảy những gì diễn ra trước mắt.
Phải đấy, số lượng!
Bạch Đông Lâm thầm cảm khái trong lòng, đây quả thực là số lượng khổng lồ đến mức không thể tưởng tượng, ngay cả người sáng lập như hắn cũng không nhịn được líu lưỡi, chưa kể đến những người hoàn toàn chẳng biết gì cả bên ngoài.
Trong khoảng thời gian tiến vào vùng đất Hôi Tịch này, hắn không có lúc nào rảnh rỗi đi luyện Thần Chú Dựng Ma, nhưng trước khi rời đi, phân thân tha ngã đã phát triển đến thế hệ thứ hai mươi rồi.
Trừ thế hệ đầu tiên hóa Chư Thiên là hắn ra, số lượng phân thân tha ngã còn lại đại khái là 129600.
Chỉ từ một mà gấp lên hẳn theo cấp số nhân mười chín!
“Hừ! Đừng có nói với ta rằng tất cả những kẻ này đều là phân thân tha ngã của ngươi đấy!?”
Ánh mắt chủ Tử Ám âm u, hắn hỏi câu này là vì hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Bạch Đông Lâm trên người vô số kẻ khổng lồ kia, điều này không phải đến từ sự phân biệt khí tức và hình thức tồn tại, mà là trực giác của Bỉ Ngạn.
“Ha, mắt ngươi to đấy, quả nhiên thị lực rất tốt, chúc mừng, ngươi đoán đúng rồi!”
Bạch Đông Lâm vỗ nhẹ hai tay, “khen ngợi” chủ Tử Ám bằng giọng điệu phóng đại.
“Khụ khụ! Ngươi lừa ta đấy à? Ngươi cảm thấy ta là thằng ngu chắc?!”
Chủ Tử Ám mắng chửi ầm lên, cảm thấy từ trước đến nay trí tuệ của mình chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, tuy hắn ta không biết rốt cuộc Bạch Đông Lâm làm ra mấy thứ này là có vụ gì, nhưng chắc chắn không thể nào là phân thân tha ngã của hắn được.
Phân thân tha ngã thực chất được hình thành và phát triển do sự phân tách “tha ngã” trong ý thức bản ngã, quá trình phân tách “tha ngã” là một điều cực kỳ khó khăn đối với tất cả sinh linh.
Chưa từng nghe nói qua, cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có kẻ có thể tạo ra nhiều phân thân “tha ngã” đến vậy, cho dù có là người siêu thoát đi chăng nữa, việc này có liên quan đến một số quy luật sắt thép của ý thức bản ngã.
Ý thức bản ngã là gốc rễ của sinh linh, mỗi khi một tha ngã bị tách ra sẽ giống như việc cắt đứt một sợi bản thể trong ý thức, hơn nữa còn tạo thành tổn thương không có cách nào cứu vãn.
Sự phân chia “tha ngã” không thể đảo ngược, nếu vượt quá giới hạn chịu đựng, thì rất có thể ý thức sẽ tự sụp đổ bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận