Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 543: Không còn là người

Ngừng suy nghĩ miên man, hắn tập trung vào vấn đề chính là làm sao để dung hợp hai loại khí lại với nhau, vấn đề này thật sự hơi khó khăn. Bạch Đông Lâm ước tính phải cần tới hai, ba ngày mới có thể hoàn thành. Truyền thừa mạnh mẽ thường tốn nhiều thời gian, tranh thủ một chút có lẽ sẽ bắt kịp Mi Hồng Anh.
Bạch Đông Lâm ngồi xếp bằng, thần hồn Vô Vi trong thần hải của hắn đột nhiên mở to hai mắt, âm Dương Thái cực đồ bên trong đôi mắt lạnh lùng của hắn bắn ra.
“Khà khà, ta là vua của đạo Linh hồn, chuyện dung hợp năng lượng nên để cho thần hồn Vô Vi làm.”
“A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai.”
Vô Vi vẫn thờ ơ im lặng, từ khi tách ra khỏi Chí Ác, tính cách hắn càng lạnh lùng hơn, giống như Đại Đạo không có cảm xúc.
Hắn thường xuyên phớt lờ những lời trêu chọc của Bạch Đông Lâm, xem như gió thoảng mây bay.
Âm Dương Thái cực đồ như hóa thành thực thể bắn ra từ giữa trán liền to ra cỡ một trượng, xoay tròn lơ lửng trước mặt Bạch Đông Lâm.
Hắn lập tức dùng thần hồn lực bao bọc lấy thanh khí và trọc khí đưa vào bên trong Thái cực đồ.
Trọc khí là âm, thanh khí là Dương.
Trong lòng hắn thi triển “Ngự”, một luồng năng lượng lạ khởi động Thái cực đồ.
Thái cực đồ nhanh chóng quay cuồng, tốc độ càng ngày càng nhanh, hai “con cá” trắng đen nối đuôi nhau mà quay, từ từ hòa quyện biến thành một luồng khí xám.
Hai ngày sau.
Âm Dương Thái cực đồ co rút lại kịch liệt rồi bắn vào trong thần hải, quay lại trong mắt của Vô Vi, chỉ để lại một khối năng lượng màu xám lơ lửng trên không trung.
Bạch Đông Lâm xòe bàn tay ra, dấu ấn xúc xắc màu bạc trong tay lóe lên hào quang rồi hút lấy khối năng lượng.
Thoáng suy nghĩ, hắn xoay viên xúc xắc lần cuối.
“Kết quả của lần tung xúc xắc: Truyền thừa thứ năm!”
Cột sáng to lớn vọt lên trời, Bạch Đông Lâm hóa thành nhiều đốm sáng nhỏ rồi bay theo cột sáng đi xuyên qua không gian.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một tia sáng vô cùng bắt mắt giữa hư không tối đen quạnh quẽ, thẳng hướng về một điểm sáng nào đó trong vũ trụ.
Đến khi nó rơi xuống mặt đất tối đen như mực, một vầng sáng liền hiện ra, từng điểm, từng điểm sáng như hội tụ lại thành hình người, một bóng người bước ra từ trong vầng sáng ấy.
Chính là Bạch Đông Lâm, ánh mắt hắn tỏ ra kinh ngạc, đây là một lục địa tối đen như mực dường như không có điểm cuối, trên bề mặt trần trụi hoàn toàn không có bất kỳ một màu sắc nào. (đen không phải màu sắc)
Hắn thi triển Thiên thị Địa thính phát hiện ra một Kim tự tháp được cấu tạo từ vô số ánh sáng vàng dày đặc nằm ở trung tâm của lục địa.
Phía trước Kim tự tháp ánh sáng còn có tấm bia đá khắc chữ “Đệ ngũ”.
“Kim tự tháp này chính là nơi truyền thừa thứ năm.”
Đôi mắt Bạch Đông Lâm hơi híp lại, hắn bước xuyên qua không gian, đi tới gần Kim tự tháp.
Nó cao tới hơn mười vạn trượng, tỏa ra hào quang chói lọi và là nguồn sáng duy nhất trong khoảng không tăm tối này.
Những tia sáng mà hắn nhìn thấy trong khoảng không của vũ trụ vừa rồi chính là Kim tự tháp này phát ra.
“Đây là….”
Bạch Đông Lâm bước tới chạm tay vào Kim tự tháp, viên gạch được tạo nên từ những điểm sáng lại cực kỳ chân thật, bóng loáng như gương mà lại cứng như đá.
Dễ thấy khả năng phòng thủ của Kim tự tháp này vượt ra phong ấn bên ngoài mà Lưu Lãng Đế bày ra.
Bởi vì làm từ những điểm sáng nên những viên gạch này có tính chất trong suốt, nhìn từ bên ngoài có thể thấy rõ khung cảnh bên trong.
Một vầng hào quang phát ra từ một khối cầu to lớn vô cùng chói lọi giống như mặt trời, bên ngoài nó được bao bởi nhiều vòng chữ kỳ lạ, nằm giữa trung tâm của kim tự tháp. Ngoài ra bên trong cũng có một lượng lớn đốm sáng lớn lơ lửng bên trong, có thể dễ dàng thấy được trong đó có rất nhiều báu vật.
Một bóng người màu đỏ khoanh chân ngồi dưới “mặt trời”, bóng mờ rồng phượng quây quanh, vô số ký tự từ trên “mặt trời” chảy vào giữa trán của Mi Hồng Anh.
Lúc này, hồng quang lưu lại trên mặt Mi Hồng Anh đã hoàn toàn tiêu tán, lộ ra khuôn mặt trắng nõn quyến rũ mê người.
Rồng bay phượng múa quanh người khiến nàng ta toát ra khí chất cao quý, uy nghiêm. Ánh lửa vàng le lói, nhìn thoáng qua Mi Hồng Anh khoác trên vai chiếc khăn lông vũ đỏ tựa như một nữ thần.
Bạch Đông Lâm nheo mắt, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được luồng khí kỳ lạ trong cơ thể Mi Hồng Anh là gì.
Quả nhiên Mi Hồng Anh này không đơn giản!
Huyết mạch của loài người đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là huyết mạch rồng phượng. Khác với những tên Thần Huyết Thánh tông, bây giờ Mi Hồng Anh đã không còn là người nữa.
Hồn người đã mất, hoàn toàn biến thành hai loại thần hồn, một rồng một phượng và còn có dấu hiệu như muốn dung hợp lại.
Hắn hiểu rất rõ về thần hồn, phải công nhận để làm được như vậy rất khó khăn. Thiên phú, cơ hội, vận may, tất cả đều không thể thiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận