Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1583 - Vết chân liên miên (1)

Cuối cùng nàng đi qua sương mù dày đặc đen kịt, bước chân vào một không gian kỳ dị sáng sủa yên bình.
Đây là thế ngoại đào nguyên nằm trong nơi sâu tĩnh mịch vô tận.
"Kinh Hồng, chính là chỗ này à?"
"Ừ, hẳn là không sai đâu."
Ánh mắt Hi Lý Phượng lóe lên, trở tay cất kỹ la bàn. Thân hình nàng lóe lên rơi xuống đại lục dày nặng.
Đại lục cực kỳ rộng lớn, so với Càn Nguyên đại lục khổng lồ nhất Duy Nhất Chân Giới thì còn phải to lớn hơn gấp bội lần.
Hai người vừa rơi xuống đất thì đột nhiên cảm thấy lạnh cả tim, linh giác rít gào ầm ĩ, bèn vội vàng ngưng thần nhìn về phương xa.
Chỉ thấy một thân hình mơ hồ cao chọc trời đạp đất đột nhiên hiện ra từ trong hư vô, hai tay giơ cao trường đao ánh vàng.
"Xoẹt--"
Ầm ầm!
Trời cao xé rách, một phân thành hai, khí tức thảm liệt không gì sánh được gắt gao giam cầm hai người Hi Lý Phượng tại nguyên chỗ.
"Cẩn thận!!"
Hai mắt Lưu Lãng Đế trợn lên giận dữ, đưa tay ném qua. Trấn Ma Thần Điện điên cuồng bành trướng, vừa sinh trưởng tới mấy vạn năm ánh sáng, ánh đao kinh khủng kia đã hung hăng trảm tới trước mặt.
Keng!
Cả đất trời đều im lặng, sau đó thời không nghiền nát, cuối cùng Trấn Ma Thần Điện bị đánh bay, hai người cũng bị kéo theo rời khỏi đại lục.
"Trảm kích thật là đáng sợ!!"
Vẻ mặt Lưu Lãng Đế đầy chấn động, đây chính là Trấn Ma Thần Điện đấy! Tuy chưa từng triển khai toàn bộ hình thái hoàn toàn tới 10 triệu năm ánh sáng nhưng bị đánh bay đơn giản như vậy, là điều hắn ta chưa bao giờ gặp qua.
Vẻ mặt hắn ta nghiêm nghị, thúc giục ý niệm, Trấn Ma Thần Điện điên cuồng bành trướng, trong nháy mắt đã cao tới ngàn vạn năm ánh sáng, biển đại lục so sánh với nó cũng biến thành nhỏ bé hơn.
"Chờ đã!"
Vẻ mặt Hi Lý Phượng túc mục, đưa tay ngăn trở động tác của Lưu Lãng Đế. Ở loại địa phương này nàng không dám xằng bậy, tuy Trấn Ma Thần Điện hùng mạnh nhưng còn chưa tới mức không cố kỵ gì cả.
"Giao cho ta xử lý đi."
Nét mặt Lưu Lãng Đế hiện vẻ do dự, nhưng hắn ta khó mà từ chối lời Kinh Hồng nói, nên đưa tay thu hồi trấn Ma Thần Điện.
"Cẩn thận một chút."
Hi Lý Phượng khẽ gật đầu, vẻ mặt hơi khác thường, trong đầu đã hiện lên thân hình của Bạch Đông Lâm. Nàng thầm nghĩ, sao hắn lại sở hữu truyền thừa của Chiến tộc vậy?
Không sai, Hi Lý Phượng cảm giác được dao động quen thuộc từ trên thân của người khổng lồ kia.
Nghĩ đến đây, trong đầu nàng xẹt qua dòng suy nghĩ, từng loại bí pháp được vận chuyển trong cơ thể, ánh sáng xán lạn quanh quẩn ở bên ngoài.
"Ngự! Quang! Trần! Lâm! Sơn!"
Không hổ là Hi Lý Phượng kinh tài diễm diễm. Thông qua năm truyền thừa Ny Ny lấy được từ trong tay Bạch Đông Lâm, nàng đã tu hành tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh. Dưới sự vận chuyển pháp môn, khí tức trở nên thần dị trở nên khó lường.
Hi Lý Phượng bước ra một bước, hư không nghiền nát, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt người khổng lồ. Mà lúc này, ảo ảnh người khổng lồ vừa nãy còn cực kỳ có tính công kích lại đứng im không như là không nhìn thấy Hi Lý Phượng.
"Haizz!"
Dường như cảm giác được cái gì, trong mắt Hi Lý Phượng lóe lên một tia phức tạp, chậm rãi vươn bàn tay trắng muốt đặt nhẹ lên mi tâm rộng lớn của người khổng lồ, dịu dàng nói: "Các ngươi đều là chiến sĩ vĩ đại, chiến tranh đã kết thúc rồi, nghỉ ngơi đi nào..."
Vù vù!!
Ảo ảnh người khổng lồ chợt run lên, lập tức tan ra thành vô số điểm sáng, mơ hồ có thể thấy được bên trong mỗi điểm sáng ấy đều lơ lửng một thân hình với vẻ mặt cuồng nhiệt, chiến ý ngập trời, số lượng ấy không dưới triệu trăm triệu.
"Chiến! Chiến! Chiến!!"
Điểm sáng vô tận bay biến theo gió, dường như vẫn còn có thể nghe được tiếng chém giết hò hét vang vọng vũ trụ ấy.
"Trận đại chiến được ghi lại trong chiến bia Kim Ngự ấy thì ra là xảy ra vào lúc này!"
Trong Minh Hà vô tận, Chí Ác thấy cảnh xảy ra ở bên ngoài, ánh mắt lóe lên vẻ bừng tỉnh.
Trước đây hồi ở thế giới Đế Duy, Bạch Đông Lâm và Thần Vô Khuyết cùng tiếp nhận truyền thừa của bia Hoàng Kim Tiêm Giác. Sau khi nhận chủ chiến bia thì nhìn thấy cảnh tượng hiển hóa trong đó, chính là miêu tả vô số chiến sĩ cấu thành vô số người khổng lồ, đối kháng với kẻ địch đánh tới từ nơi sâu xa trong vũ trụ.
Trải qua năm tháng vô tận, lòng nhiệt huyết chiến ý của những chiến sĩ này mãi mãi không tiêu tan, vẫn tuần hoàn theo bản năng bảo vệ tộc của mình. Tín niệm như vậy thật là làm người khác cảm động.
Hi Lý Phượng chậm rãi rơi trên mặt đất, nhìn dấu chân to của người khổng lồ in sâu vào mặt đất trước mặt. Nàng giương mắt nhìn ra xa, trên đại lục vô biên vô tận,vết chân như vậy kéo dài liên miên, vô cùng vô tận.
Xuất phát từ lòng tôn kính, Hi Lý Phượng không bay ngang trời mà là lựa chọn bước đi trên mặt đất từng bước một. Lưu Lãng Đế thấy vậy, theo sát phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận