Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 93: Bia Giới

Chủ phong đệ nhất – Cực Đạo phong, tứ phong Địa, Phong, Thủy, Hỏa, ba mươi sáu Thiên Canh phong, bảy mươi hai Địa Sát phong, một trăm lẻ tám Tinh Túc phong, ba trăm sáu mươi lăm Tinh Thần Phong… Thánh tông có vô số chủ phong, vô số lưu phái. Lựa chọn được chủ phong thích hợp với con đường của mình là việc cực kỳ quan trọng, có thể tránh việc bản thân đi đường vòng. Ngoài ra thì chính thức bái nhập chủ phong sẽ có sư tôn, xem như chính thức gia nhập thánh tông, quyền hạn càng lớn hơn, đãi ngộ cũng càng tốt!
Buông ngọc giản xuống, Bạch Đông Lâm đã có hiểu biết cơ bản với tình huống của thánh tông.
Xem ra trải qua từng ấy năm phát triển, hệ thống quản lý của Cực Đạo thánh tông đã vô cùng tiên tiến, sau không biết bao nhiêu lần thu nhận đồ đệ đã phát triển ra một quy tắc chuẩn mực đến vậy!
Ngay cả hắn cũng không tìm ra được bất cứ khoản mục nào không hợp lý, cứ hai mươi năm một lần, mỗi lần có hơn một trăm nghìn đệ tử mới nhập môn, quản lý hoàn toàn tự động như vậy rất hợp lý.
Dù sao đối với tu sĩ mà nói, hai mươi năm quả thật quá ngắn, nói không chừng bế quan một lần là hết hai mươi năm rồi, nếu mỗi lần đón đệ tử mới lại làm rùm beng thì chắc ngoài chuyện đó ra, thánh tông chẳng phải làm gì nữa.
Đặc biệt là Vòng Tay Cực Đạo này, đúng là tuyệt tác, là cốt lõi của cả quy trình!
Cuối cùng, hắn dồn hết đồ đạc trong nhẫn Tu Di vào Vòng Tay Cực Đạo, sau đó lấy hạt giống Tử Kim ra rồi bắt đầu chích máu cho nó ăn. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đều cho nó ăn một lần. Tiếc là trừ việc càng lúc càng ăn nhiều thì nó chẳng thay đổi chút gì.
Cho hạt giống Tử kim ăn xong, hắn vận động nhẹ nhàng, uống sữa nóng rồi trèo lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Mấy ngày trước không có thời gian ngủ, hắn phải giữ tinh thần để ngày mai còn đi tiếp nhận công pháp truyền thừa!
Công pháp thể tu hắn vẫn luôn mong trời mong đất mà không có, ngày mai có thể lấy được rồi!
“Tiên nhân phù ngã đỉnh, kết tóc thụ trường sinh.”
Bạch Đông Lâm ngâm nga câu thơ, chốc lát đã say giấc.
Sáng hôm sau, Bạch Đông Lâm rời giường sớm. Rửa mặt xong, hắn mặc trường bào do thánh tông phát, trường bào đen trắng có hoa văn màu đỏ, ngực trái thêu một chữ “Cực” lớn bằng lòng bàn tay!
Vừa khiêm tốn vừa xa hoa, làm cho Bạch Đông Lâm vốn nho nhã tuấn tú càng có vẻ hiên ngang. Mà riêng bộ quần áo này đã là pháp khí trung phẩm, có chức năng phòng ngự khá tốt, còn có chức năng tự làm sạch.
Hắn ngồi ngay ngắn trong sân uống sữa ăn sáng, nhưng vẫn không quên chú ý Vòng Tay Cực Đạo, trong lòng yên lặng tính toán thời gian.
“Đến lúc rồi!”
Thần sắc Bạch Đông Lâm khẽ động, hắn thấy vòng tay hơi rung rồi phát ra một luồng ánh sáng đỏ chói, một tin tức truyền vào trong đầu hắn. Bạch Đông Lâm cố nén sự kích động, đứng dậy, vươn tay trái vẽ vào không trung.
Một cánh cửa ánh sáng cao ba thước đột nhiên hiện ra, Bạch Đông Lâm lập tức bước vào trong đó.
Cảnh tượng này cũng xuất hiện tại một ngàn lẻ tám chủ thành khác, ngoại trừ số ít tiểu hài tử, tất cả đệ tử mới vào đều thông qua cánh cửa ánh sáng để đi tới nơi truyền thừa công pháp.
Bia Giới – nơi truyền thừa hết thảy công pháp thần thông của Cực Đạo thánh tông, là địa phương cực kỳ quan trọng của thánh tông.
Nơi đây nằm trong một vùng thế giới ngoại vi hết sức khổng lồ, mà không ai biết thế giới ấy lại ẩn trong một vùng không gian hết sức bí mật.
Người của Cực Đạo thánh tông muốn tiến vào Bia Giới cũng chỉ có thể thông qua con đường duy nhất là Vòng Tay Cực Đạo, Bia Giới mà bình thường tấp nập người hôm nay lại vô cùng vắng vẻ, ngoại trừ thủ hộ giả thì không còn ai khác.
Bởi vì hôm nay là ngày truyền thừa công pháp cho người mới mà hai mươi năm mới diễn ra một lần, trong mười hai canh giờ kế tiếp, toàn bộ Bia Giới chỉ thuộc về những người mới này, đây là phúc lợi mà mỗi người gia nhập thánh tông đều có.
Lúc này, Bia Giới vắng vẻ bắt đầu xuất hiện động tĩnh, cánh cửa ánh sáng thứ nhất xuất hiện rồi kéo theo cánh cửa thứ hai, thứ ba… kéo dài thành một chuỗi, hơn mười vạn cánh cửa ánh sáng đồng thời hàng lâm Bia Giới, phải nói là cảnh tượng này rất hoành tráng.
Ngay cả các thủ hộ giả cũng đưa mắt nhìn lại, đây chính là tiết mục hai mươi năm bọn hắn mới được nhìn một lần.
Bạch Đông Lâm bước ra khỏi cánh cửa ánh sáng, nhìn quanh bốn phía lập tức thấy hơn mười vạn người từ trong cánh cửa ánh sáng đi ra.
Cảm giác quen thuộc như đã từng quen biết, ngoại trừ cánh cửa ánh sáng, cái thì hình tròn cái thì hình vuông, một màn này chẳng khác nào lúc kết thúc trận chiến tứ kết?
Hắn bật cười, nhưng hôm nay mọi người không phải tới đánh nhau mà là đến tiếp nhận truyền thừa. Hắn cảm thấy hơi lâng lâng, rốt cục cũng đợi được đến ngày này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận