Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1585 - 9 đại tối cao (1)

Nghĩ lại, lúc trước nàng còn có ý tốt, đưa cho chí bảo Ngộ Đạo Châu cho đối phương, bây giờ xem ra, thật sự là cho bạch nhãn lang ăn.
“Ha ha, đồ nhi ngoan...”
“Làm càn!”
Răng rắc!
Trong lúc Hi Lý Phượng nổi giận ra tay, nắm đấm quanh quẩn 99 vầng hào quang, hủy diệt hư không, hung hăng nện vào khuôn mặt tươi cười của Bạch Đông Lâm.
“Tính khí đúng là không nhỏ.”
Bạch Đông Lâm lắc đầu bật cười, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu, Vô Gian Minh Hà lướt qua, trực tiếp đóng gói Hi Lý Phượng và Lưu Lãng Đế ném vào bản thể thế giới Khí Hải, đến trước mặt Đạo Vô Chung.
Đạo Vô Chung lại bị đánh gãy tĩnh tu, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ, chậm rãi mở mắt ra, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Hi Lý Phượng phía dưới.
“Sư… sư tôn...”
......
Sở dĩ đưa hai người Hi Lý Phượng đi là vì bản thân Bạch Đông Lâm cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì trong lăng mộ Chiến tộc.
Để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn không cần thiết, để cho người bất tử bất diệt như hắn đi mạo hiểm là đủ rồi.
“Đi thôi, chúng ta đi xem thử, vị “Chiến” đã từ bỏ tất cả, cũng muốn hoàn toàn đóng chặt giới này, để lại kinh hỉ gì.”
“Hắc hắc, ta cảm thấy hẳn là có không ít bảo bối không tệ, nói như thế nào cũng là tồn tại vượt ra ngoài tất cả, nhổ một sợi lông chân cũng có thể nghiền ép tất cả Cổ Khí!
“Chí Ác, muốn đánh cược không?”
“Cút sang một bên! Cược chó* chết tiệt!”
*Cược chó (
赌狗

): Là một chiến thuật, giai đoạn đầu tích tiền, sau đánh quái.
Bạch Đông Lâm nhắm mắt lại, cầm chiến bia không ngừng rung động, đi về phía tấm bia đá phía trước, vẻ mặt Chí Ác đầy hưng phấn, theo sát phía sau.
Khi chiến bia đến, lĩnh vực khủng bố có thể tiêu diệt tất cả kia vậy mà tự động tiêu tán, không tạo thành chút tổn thương nào với Bạch Đông Lâm.
“Đây lại là một cỗ thi thể thập nhị cảnh à?”
Bạch Đông Lâm đứng dưới tấm bia đá, đã có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng kia, xương trắng âm u, mục nát khô héo.
Thập nhị cảnh là tồn tại tối cao đã bước vào cõi Niết Bàn vĩnh hằng, tung hoành Chư Thiên Vạn Giới, ý chí từ không sinh có, sinh tử của vạn tật trên thế giới đảo lộn chỉ trong một ý nghĩ, có thể tùy ý chỉnh sửa tin tức, “thiết lập” thêm cho bản thân...
Ví dụ như, dưới bất kỳ tình huống nào, các loại thiết lập “lam bạch cảnh” đều cao hơn đối phương một cảnh giới.
Rất khó tưởng tượng với tất cả sức mạnh to lớn được bổ sung vào cơ thể, lại vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Bạch Đông Lâm có thể xác định hài cốt này khi còn sống là thập nhị cảnh, là bởi vì hắn cảm giác được một ít mùi vị giống như chủ nhân của một đoạn ngón tay đứt Thanh Đồng trong Tiên Điện ở trên người đối phương.
Chẳng qua hơi khác biệt, chủ nhân của ngón tay bị đứt tràn đầy sự bi thương vô tận, không cam lòng và nghi hoặc.
Mà bộ hài cốt này lại là khí phách vượt mây, thấy chết không sờn, dũng cảm không sợ.
Nếu như đoán không sai, chính là vị này đã kéo tổ giới hài cốt vào sâu trong Quy Khư ở thời khắc cuối cùng của tử vong.
“Đến lúc này, ta đã gặp qua ba vị Chiến tộc chí cao rồi.”
Vị thứ nhất là nguồn gốc Thần Trì của Băng Tuyết Thần Điện, vị nữ tử bị đâm thủng ngực kia.
Đại hán đầu trọc ở chỗ sâu trong Minh Hà rõ ràng không phải là người Chiến tộc.
Đè suy nghĩ lại, Bạch Đông Lâm không di chuyển hài cốt mà buông tay ra, mặc cho chiến bia bắn ra ngoài.
Răng rắc!
Chiến bia xuyên thủng hư không, cắm thẳng vào tấm bia đá khắc chữ “Chiến”, ánh sáng rực rỡ bảy màu lưu chuyển quanh quẩn, chậm rãi xoay tròn, mặt ngoài tấm bia cứng rắn theo đó mềm xuống, cũng xoay tròn theo ánh sáng rực rỡ, một lát sau, một lối đi vòng xoáy ánh sáng xanh óng ánh xuất hiện trên tấm bia đá.
“Đi!”
Bạch Đông Lâm và Chí Ác hóa thành vệt sáng đen trắng, không chút do dự lao thẳng vào trong lối đi, vòng xoáy ánh sáng xanh khẽ rung lên, lập tức tán loạn thành điểm sáng rồi biến mất, tấm bia đá khôi phục dáng vẻ như cũ, không sứt mẻ tí nào.
Vùng đất Hư Vô, sau khiếp nạn thì trống rỗng.
Ở trong không gian này, không chỉ không tồn tại những thứ bề ngoài như vật chất năng lượng và pháp tắc, quy tắc này, mà cả khái niệm sâu hơn về thông tin cũng không có dấu vết.
Bạch Đông Lâm đương nhiên không hiểu những điều này, hắn chỉ cảm thấy không gian mình đang ở có chút kỳ lạ, rất khó chịu, nhưng lại không biết tại sao.
“Lão đại, ngươi xem đó là cái gì?”
So với Bạch Đông Lâm thích suy nghĩ lung tung, ngay khi bước vào đây, Chí Ác đã bắt đầu nhìn đông nhìn tây, tìm kiếm sợi lông chân của đại lão trong tưởng tượng.
“Hửm?”
Bạch Đông Lâm tập trung suy nghĩ nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy ở tận cùng thế giới này, mỗi nơi đều có một cây cột cực kỳ khổng lồ, tổng cộng có chín cây, mà khu vực bọn họ đang đứng, chính là trung tâm của không gian, nằm trong vòng vây của cột trụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận