Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 395: Bằng hữu của ta đến rồi

Chẳng hạn như nói bốn nguyên tố cơ bản cấu tạo nên thế giới Hồng Hoang là: đất, gió, nước, lửa. Còn vật lý của nền văn minh khoa học sẽ miêu tả bằng bốn loại hình thái tạo nên vật chất thế giới: thể rắn, thể khí, thể lỏng và thể phân tử. Vạn vật hay mọi chuyện trong trời đất vũ trụ lĩnh hội được quy tắc nắm giữ bằng cách nào. Đó chẳng qua chỉ là nhận thức chủ quan của các nền văn minh khác nhau, là quy tắc vũ trụ tồn tại một cách khách quan không thể nào thay đổi được.
Vì vậy, Bạch Đông Lâm cũng không bài xích chút kiến thức vật lý của Lam Tinh này. Đây chỉ là một điểm tham khảo mà thôi, cũng không thể coi như thước đo tiêu chuẩn.
Đối với trình pháp tắc Sức Mạnh, hiện tại hắn cũng chưa có bất cứ manh mối gì về pháp tắc này ở tầng vi mô. Nhưng hắn cũng không vội, bản thân vừa mới đột phá Thần Thông Cảnh không lâu, có cả đống thời gian để tiêu phí.
Bạch Đông Lâm ngừng suy nghĩ, chậm rãi thu lại vẻ nóng bỏng trong mắt. Động tác tự nhiên thu quả cầu thủy tinh vào trong vòng tay.
Vẫn nên để bảo vật này ở chỗ mình thì mới yên tâm. Tuy rằng Thượng Trung là Thần Nguyên Cảnh, thực lực không tồi, nhưng thế giới này nguy hiểm như vậy, nhỡ đâu lão ta đột ngột mất mạng thì phải làm sao?
Mà Thượng Trung cũng không có nói sẽ đưa cho hắn sau khi xong việc hay trước đó. Nên hắn ngầm cho là điều phía sau.
Dù sao hắn mà ra tay, đại hội Đan Đạo này còn chẳng phải dễ như trở bàn tay?
Thượng Trung trông thấy động tác của Bạch Đông Lâm, bàn tay đang vuốt râu khẽ run lên. Hạt giống pháp tắc này vô cùng quý báu, tuy rằng lão ta đã đột phá tới Thần Nguyên Cảnh từ lâu, đã không còn dùng tới, nhưng thịt đau như cắt.
“Ưm, ha ha ha, Đông Lâm, có vẻ ngươi rất tự tin đấy!”
“Dĩ nhiên!”
“Nếu ngay cả chút tự tin này ta không có, thì Thượng lão, lão nhân gia ngài cũng sẽ không tới tìm ta đâu nhỉ?”
Hai người nhìn nhau bật cười, Thượng Trung cũng ngầm thừa nhận hành vi của Bạch Đông Lâm, không tiếp tục nhắc tới chuyện hạt giống pháp tắc nữa.
“Thượng Lão, đại hội Đan Đạo sẽ được tổ chức khi nào? Lúc nào thì chúng ta xuất phát?”
Bạch Đông Lâm đã lấy được chỗ tốt, nên cũng bắt đầu quan tâm tới đại hội Đan Đạo này. Hắn còn cực kỳ giữ chữ tín, đã đồng ý chuyện gì thì nhất định phải làm được.
Tuy nói như vậy, nhưng trước khi chưa đạt tới trình độ luyện đan xuất sắc. Hắn sẽ không hấp thu hạt giống Lực Hấp Dẫn quý báu này, để tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, không thể cứu vãn.
“Không vội, một tháng sau đại hội Đan Đạo mới bắt đầu.”
“Sở dĩ ta tới U Lan thành này là vì đợi một người bằng hữu cũ. Nàng ấy sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề thân phận tham gia cuộc thi.”
Bạch Đông Lâm gật đầu, thay đổi câu chuyện, bắt đầu tán gẫu với Thượng Trung về con đường luyện đan. Lão ta là Tả chấp sự của Đan Đỉnh phong, hơn nữa còn là đệ tử chân truyền của phong chủ, tự nhiên cũng có chút tài năng.
Cuộc trò chuyện này còn gặt hái được kha khá, mà Thượng Trung càng ngạc nhiên hơn trước những kiến thức Đan Đạo uyên thâm như biển của Bạch Đông Lâm.
Ban đầu lão ta còn cho rằng mình đã hiểu rõ Bạch Đông Lâm, nhưng xem ra lão ta vẫn đánh giá thấp nhân tài Đan Đạo này rồi. Lần hành động này càng nắm chắc hơn, trái tim xao động cũng trở nên bình ổn hơn nhiều.
Trong thoáng chốc, hai người hào hứng trò chuyện. Bất kể là kiến thức Đan Đạo hay kinh nghiệm tu luyện, cũng như cách nhìn nhận và lĩnh hội về pháp tắc Đại Đạo, đủ loại chuyện lạ trên đời từ nam tới bắc, đều vui vẻ tán gẫu.
Lần đàm đạo này kéo dài tới tận bảy ngày sau. Thượng Trung đang suy tư về một lý luận mới lạ của Bạch Đông Lâm, thì bỗng giật mình. Lão ta nhìn về phía hư không nơi xa rồi lên tiếng:
“Bằng hữu của ta đến rồi, ta đi đón nàng ấy đã. Đông Lâm, ngươi ở đây đợi một lát.”
Thượng Trung vội vàng nói xong, bóng dáng như thể chạy trốn, chớp mắt đã không thấy. Quả thật lão ta đang chạy trốn, lão ta bị dọa bởi những kiến thức uyên bác khó lường của Bạch Đông Lâm.
Bây giờ lão ta đã tin lời của Bạch Đông Lâm, luyện đan chỉ là một sở thích của hắn mà thôi. Thậm chí những mặt khác càng thêm ưu tú.
Lão ta cảm thấy mấy vạn năm nay chính mình sống trên thân chó rồi, vắt kiệt đầu óc đều không sờ thấy đáy của Bạch Đông Lâm. Điều này khiến Thượng Trung cực kỳ khiếp sợ, khuôn mặt già sắp không giữ nổi nữa.
Lúc này, người Thượng Trung chờ đã tới, cũng coi như giải vây cho lão ta.
Mắt Bạch Đông Lâm lập lòe ánh sáng trắng, cảnh tượng ở hư không nơi xa đập vào trong mắt.
Một pháp bảo phi thuyền khổng lồ lơ lửng giữa không trung, yên lặng không nhúc nhích. Một chữ “ngục” thật lớn khắc trên mạn thuyền tối đen thăm thẳm. Phi thuyền khổng lồ khẽ lóe lên rồi biến mất. Một nữ tử mặc váy đen với vóc dáng nóng bỏng đứng yên tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận