Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 686: Chiếm tám phần mười công lao

Trước khi mở miệng, cơ thể hắn ta đã hơi nhích sang cạnh, tránh khỏi cái cúi đầu này của Thủy Vượn Vương. Người có thể cứu những thủy vượn này cũng không phải hắn ta, hắn ta không thích chiếm lợi của người khác. “Ngươi đến sở Kiểm Soát một chuyến. Với công lao ngươi lập được lần này, sẽ có người ra tay cứu giúp tộc nhân của ngươi.”
Cái đầu người của Thủy Vượn Vương chôn sâu xuống, khuôn mặt thô kệch lông mềm kéo ra một nụ cười khó coi, như khóc mà lại như cười, hai mắt như ướt át.
“Đa tạ đại nhân!”
Thủy Vượn Vương đứng dậy, cúi người chắp tay hành lễ với khuôn mặt cảm kích, sau đó lão ta vung tay đánh lên, pháp tắc hiện ra. Mười mấy con thủy vượn ở trạng thái quái dị nhanh chóng thu nhỏ lại, rồi được Thủy Vượn Vương cẩn thận nâng trong tay như con rối nhỏ.
Dưới chân lão ta giẫm mạnh một cái, hóa thành luồng sáng, vọt về phía chiến hạm ánh vàng quẩn quanh.
Ánh mắt của nam tử áo bào trắng lưu chuyển, rơi vào trong hư không trống trải của thứ nguyên, chậm rãi mở miệng bảo: “Lâm, ngươi định cứ chuồn thẳng vậy à? Không thể ra gặp ta một lần sao?”
Hư không rung lên, một viên bảo châu hơi thở mơ màng bị ép xuất hiện, lại vùng vẫy chuyển động xoay tròn giữa không trung, nhưng không thể thoát khỏi ánh mắt trói buộc từ bên ngoài.
“Ôi trời ơi, cuối cùng thì ngươi muốn làm gì hả, Chỉ Lục đại thúc?”
Lâm thở hổn hển. Sau khi xác định bản thân không chạy thoát được, một luồng sáng lóe lên, nàng ta đột ngột xuất hiện, toàn thân được phủ bởi một lớp màng xanh mỏng, ngăn cách dao động hủy diệt ngập tràn trong không gian thứ nguyên.
Không có thực lực của đại năng căn bản không thể sống sót trong không gian thứ nguyên. Tu sĩ không phải đại năng cũng chỉ có thể hoạt động trong không gian kép.
Lâm một mình xuất hiện trong không gian thứ nguyên có dị bảo hộ thể, còn như Bạch Đông Lâm, hắn mượn cái cớ vụng là đau bụng để ở lại trong Giới Tử Linh Châu.
Sức mạnh của vị sát thần áo bào trắng bên ngoài này cực kỳ khủng bố, Bạch Đông Lâm không muốn có tiếp xúc với hắn ta, tránh việc nảy sinh bất ngờ. Thân phận của Lâm cực kỳ không đơn giản, nàng ta ứng phó được.
Chỉ Lục nghe Lâm gọi mình ‘đại thúc’ thì khí tức phút chốc bị đọng lại. Lúc một kiếm trảm mười mấy đại năng ban nãy, khí tức của hắn ta lại chưa từng xuất hiện chút bất ổn nào.
“Lâm, không phải ta bảo không được gọi ta như vậy à?”
“Nếu dựa theo vai vế, lão tổ đầu tiên nhất của Chỉ gia ta cũng phải gọi ngươi một tiếng di nãi nãi!”
“Câm miệng!”
Lâm chống hông gầm lên giận giữ, răng hổ nhỏ lóe lên sắc bén, tất nhiên nàng ta cực kỳ bất mãn với lý do thoái thác của Chỉ Lục.
Chỉ Lục xấu hổ cười, lòng thấy ngờ vực. Vì sao lần này tiểu tổ tông này lại phản ứng lớn vậy, trước đây hắn ta cũng từng nói nhưng tiểu tổ tông không giận lớn thế.
“Được rồi được rồi, ta sai rồi, sau này không nói nữa.”
“Tư trưởng tối cao đại nhân bảo ta chuyển lời với ngươi. Khụ khụ, bảo ngươi ầm ĩ xong rồi thì mau về nhà, đừng có chạy lung tung khắp nơi mỗi ngày. Ngài ấy còn bảo…”
“Dừng lại một chút!”
Lâm cắt ngang lời Lục Chỉ, nói với biểu cảm bất mãn: “Chỉ Lục, ngươi trở thành tên đưa tin cho phụ thân ta từ lúc nào vậy? Ngươi không thấy mất mặt à? Được rồi được rồi, ta biết cần phải về, ngươi không cần phải để ý.”
“Vẫn còn một chuyện nữa, đợi bổn tiểu thư làm xong rồi sẽ tự về!”
Biểu cảm Chỉ Lục sửng sốt. Tiểu tổ tông này dễ nói chuyện như vậy từ lúc nào thế? Hắn ta hơi ngạc nhiên mà hỏi: “Ngươi có chuyện gì phải làm?”
“Ha ha, sau quá trình tìm hiểu nhiều vấn đề của bổn tiểu thư, ta phát hiện ra hình như Hải Yêu tộc ở Vô Tận hải vực cũng có liên quan tới dị tộc, hơn nữa còn có quan hệ không nhỏ với Bích Du cung vừa bị các ngươi tiêu diệt!”
“Chỉ Lục, ngươi cho rằng Thủy Vượn Vương đã thoát khỏi nguy khốn như thế nào? Là do bổn tiểu thư thả lão ta ra từ trong buổi hành quyết. Lần này các ngươi có thể dẹp yên Bích Du cung thì ta đã độc chiếm tám phần mười công lao, ngươi và Thủy Vượn Vương mỗi người chiếm một phần mười!”
“Chuyện ta cần làm tiếp sau chính là tìm ra căn cứ xác thực chứng minh bọn hải yêu cấu kết với giặc, từ đó diệt trừ chúng triệt để!”
Hai tay Lâm ôm lấy ngực, rõ ràng là đỉnh đầu chỉ tới cánh tay của Chỉ Lục nhưng dường như đang dùng ánh mắt ‘người trên kẻ trước’ nhìn xuống hắn ta, trong mắt ngập tràn đắc ý.
Trong mắt Chỉ Lục lộ ra vẻ ngờ vực. Hắn ta vẫn rất rõ bản lĩnh của Lâm, tuy nàng ta có một người đầy bảo vật khiến hắn ta cũng phải bái phục, nhưng năng lực nghiệp vụ thì quá bình thường, vậy mà có thể thả Thủy Vượn Vương ra sao?
Hắn ta tỏ vẻ hoài nghi, đoán chừng là do tên tiểu tử trong linh châu kia làm rồi! Trông qua thì tên tiểu tử đó có chỉ số thông minh không thấp, không phải người mà loại ngốc nghếch như Lâm đây có thể so sánh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận