Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1795 - Thế giới trong tranh (2)

“Xích Minh thúc thúc!”
Trong lòng Kỳ Tích thả lỏng, lâu nay Xích Minh làm thần long thấy đầu không thấy đuôi, nàng còn cho là lúc này đối phương không có người ở Thái Hư Kiếm Cảnh nữa chứ.
“Tối Chung Bỉ Ngạn, Đệ Tam Thần Tử. . .”
Xích Minh nhíu mày, chậm rãi đứng dậy, dậm chân đi vào hư không, đối mắt với Đệ Tam Thần Tử, lại hoàn toàn không để ý đến Ngục chủ ở bên cạnh.
“Xích Minh, thanh kiếm vô cùng sắc bén.”
Ánh mắt Đệ Tam Thần Tử thả lỏng, nhìn thoáng qua vết thương trên lòng bàn tay, lộ vẻ tán thưởng, mặc dù vừa nãy chỉ là một kích tiện tay của hắn ta mà thôi.
“Lân Không, ngươi không ở lại Tối Chung Bỉ Ngạn, tìm đến Thái Hư Kiếm Cảnh của ta nổi điên làm gì!?”
Lân Không là tên thật của Đệ Tam Thần Tử, trước đây rất lâu hai người đã từng quen biết nhau, còn từng giao thủ qua.
Hai mắt Xích Minh híp lại, trong lòng rất là kiêng kị Lân Không, không thể không thừa nhận, đối phương tu hành phương pháp vũ trụ vô hạn, thực lực có xu thế mạnh hơn hắn ta, vô tận tuế nguyệt trôi qua, chênh lệch này có thể sẽ lớn hơn.
Tối Chung Bỉ Ngạn toàn là một đám điên, vì truy tìm sức mạnh mà chuyện gì cũng có thể làm ra được, Xích Minh không cho là thân phận của mình có thể chấn nhiếp Lân Không, nếu đầy đủ lợi ích, bọn họ còn dám đắc tội Chấp Kiếm Giả.
“Xích Minh, hình như bản Thần Tử muốn làm gì, cũng không cần phải thông báo cho ngươi biết đâu nhỉ?”
Ánh mắt Lân Không khẽ dời đi, liếc qua kiếm ấn màu vàng kim trên ống tay áo của Xích Minh, trong lòng có chút do dự.
Kỳ lạ, tại sao lần này hắn ta lại lỗ mãng như thế?
Chẳng qua chỉ là bắt một nhóc con thập cảnh, hắn ta có vô số phương pháp, bí mật an toàn hơn, giờ lại lựa chọn một loại cách thức kém nhất, đối đầu trực diện với Thái Hư Kiếm Cảnh, thậm chí còn kéo theo mạo hiểm có thể chọc giận Chấp Kiếm Giả.
‘Ồ, hẳn là món truyền thừa vô thượng này đã nhiễu loạn tâm cảnh của ta, cũng được, đắc tội cũng đã đắc tội rồi, quan hệ giữa Tối Chung Bỉ Ngạn và Chấp Kiếm Giả vốn cũng chẳng ra làm sao, chả thiếu thêm một hai lần đánh nhau.’
‘Chỉ cần truyền thừa có thể đạt tới hiệu quả như dự trù, tất cả Tối Chung Bỉ Ngạn đều có biến hóa thoát thai hoán cốt, các đại nhân phía trên cũng sẽ ủng hộ ta thôi.’
‘Thái Hư Kiếm Cảnh nho nhỏ không đáng nhắc đến.’
Trong chớp mắt, tâm tư Lân Không quanh đi quẩn lại, đưa ra quyết định, đồng thời ánh mắt dần dần quay về hờ hững, một bộ chiến giáp lam băng óng ánh sáng long lanh xuất hiện ở bên ngoài cơ thể.
“Xích Minh, không muốn khiến Thái Hư hóa thành tro tàn, thì đi theo ta tới thời không phía trên để đánh một trận đi!”
Lời còn chưa dứt, hắn ta đã nhanh chân đạp vào không gian phía trên, mỗi một bước bước đi, thời không dập dời truyền đi từng vòng từng vòng gợn sóng vặn vẹo, dòng thời gian như là đay rối bị dẫn dắt, quanh quẩn ở chung quanh Lân Không hóa thành vòng xoáy vô ngần, cứ như hóa thành một cái miệng lớn thông đến tử địa muốn nuốt chửng cả Xích Minh.
“Ngươi –"
Xích Minh biến sắc, cảm thấy bất ngờ, không ngờ tên Lân Không này lại muốn chiến thật, ánh mắt không khỏi mịt mờ liếc qua Lý U, trên người nhóc con này cất giấu thứ gì vậy? Thế mà lại khiến Lân Không coi trọng như vậy!
Trận giao chiến giữa các thập nhất cảnh quá mức khủng bố, một chút dư âm tản mạn ra thôi cũng đã có thể mẫn diệt tinh vực dài hàng triệu vạn năm ánh sáng, cũng chỉ có thời không phía trên mới có thể gánh chịu hoàn toàn trận chiến lớn như thế.
Trung tâm Hồng Hoang có rất nhiều thế lực mạnh mẽ tồn tại, bất kể là Lân Không hay là Xích Minh, đều không muốn khai chiến ở tại đây.
Với lại Thái Hư Kiếm Cảnh ở ngay phía dưới đó, những đệ tử kia đều vô tội, vốn dĩ thực lực Xích Minh không bằng Lân Không, hoàn toàn không được lựa chọn, chỉ có thể thuận theo bước vào bên trong vòng xoáy thời không.
Tuy không thể bận tâm đến hai người Kỳ Tích và Lý U nữa, nhưng trước khi Xích Minh rời đi, ánh mắt hờ hững nhìn thoáng qua Ngục chủ rục rịch chộn rộn, tiện tay chém một kiếm ra.
“Thật đẹp, lợi kiếm thật sắc. . .”
Ánh mắt Ngục chủ đờ đẫn, ý thức mơ hồ, hoàn toàn không biết tránh né.
Keng!
Một bàn tay lớn phá vỡ thời không, bóp nát kiếm quang khủng bố thành mảnh vụn.
Ngục chủ bị cái này dọa cho giật mình, lập tức lấy lại tinh thần, miệng lớn thở phì phò, trong mắt bộc lộ vẻ sợ hãi.
“Chết tiệt! Tại sao mấy con quái vật này cứ kẻ này mạnh hơn kẻ kia thế!?”
Không cam lòng tràn ngập trong đầu hóa thành lửa giận cuồn cuộn, bàn tay lớn vươn ra chộp lấy Lý U và Kỳ Tích.
Ầm ầm ầm!!
Sau khi phản kháng ngắn ngủi, dùng kết cục cánh cổng Thái Hư Kiếm Cảnh sụp đổ, Lý U và Kỳ Tích bị bắt đi, Ngục chủ toàn thân trở ra mà kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận