Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 468: Chuyện không thể xảy ra

“Ùng ùng!” Cột sáng màu bạc cày đất, núi lở đất mòn.
Vô số hố sâu cực lớn xuất hiện trên mặt đất, nhìn xuyên qua những miệng hố đen ngòm kia có thể thấy sâu bên dưới có rễ cây khổng lồ màu huyền hoàng đang giăng khắp nơi.
Vô số cột sáng màu bạc chiếu từ tâm đỉnh xuống có uy lực rất mạnh. Nhưng chúng không hoàn toàn phá nát mặt đất, đâm xuyên vào sâu lòng đất dẫn tới nham thạch nóng chảy.
Tất cả là nhờ chùm rễ rậm rạp của Duy Độ Chi Tâm đan thành mảng lớn ở sâu trong lòng đất trong khu vực này. Nó đã dùng lực phòng ngự kinh khủng của mình ngăn cản sự phá hoại của cột sáng màu bạc.
Tại vùng đất Bản Nguyên của Duy Độ Chi Tâm, người mặc kim bào ngã ngồi trên mặt đất, hai tay cắm sâu vào lòng đất. Trên cánh tay hắn ta nổi đầy gân xanh, mơ hồ có ánh sáng màu bạc xuất hiện.
Sắc mặt của Kim Tông tối sầm, hắc khí trong hai mắt cuồn cuộn, oán khí nồng nặc quanh người đã hóa thành ma ảnh ở sau lưng hắn ta.
Vì sao những đan sư vô liêm sỉ này lại ở đây đối nghịch với hắn ta? Ngoan ngoãn đứng tại chỗ nhận lấy cái chết không tốt hơn sao?
Sự biến hóa của tình huống đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của Kim Tông. Ngay từ đầu, không phải hắn không muốn lợi dụng lực lượng của Duy Độ Chi Tâm để tàn sát đám đan sư, mà là không thể làm được.
Lúc trước, lực lượng của Duy Độ Chi Tâm mà hắn ta có khả năng điều động đã dùng hết để giúp hố đen ổn định. Nếu mạo muội rút lực lượng của Duy Độ Chi Tâm ra thì hố đen sẽ có nguy cơ bị tan rã.
Lúc hố đen hoàn toàn ổn định, Kim Tông có thể rảnh tay để làm việc khác thì những đan sư này lại nổi loạn, chạy không còn ai.
Dường như hết thảy những thứ này đều vừa khéo, giống như có người đã nhìn thấy tất cả thủ đoạn của hắn ta vậy.
“Bất kể ngươi là ai, thi triển ra loại bản lĩnh nào, nhất định ngươi vẫn còn ở nơi này. Phong tỏa của không gian Duy Độ là thứ không thể bị phá vỡ.
Kim Tông hung hăng rút hai tay ra, bây giờ có nghĩ nhiều cũng vô dụng, nghĩ cách tìm ra những tên khốn kia mới là chuyện chính.
Phong tỏa của không gian Duy Độ là do hắn ta bố trí, là không gian hình cầu cực lớn bao phủ toàn bộ ‘Tâm’ Cửu Hoàn, phong tỏa toàn bộ trên trời dưới đất. Lối ra duy nhất chính là hố đen trên trời cao, đương nhiên bọn họ không thể nào đi qua hố đen để chạy trốn rồi.
Cảm nhận của Kim Tông dung nhập vào trong phong tỏa của không gian Duy Độ. Nhưng hắn ta không cảm ứng được gợn sóng đột phá vòng vây khác thường nào.
“Còn hai ngày nữa, trong vòng hai ngày này, dù có cày nát bấy không gian này ta cũng phải tìm được toàn bộ các ngươi!”
Lúc này, Kim Tông không chỉ muốn giết những tu sĩ này cho hả giận mà còn muốn tìm được Tà Thần để tìm được sự trợ giúp từ đó có thể nắm giữ được Duy Độ Chi Tâm. Ý niệm của Kim Tông khẽ động, trong nháy mắt, ý chí của hắn ta đã bám vào hố đen.
Miệng lối đi đen kịt đang đình trệ lại xoay tròn kịch liệt lần nữa, sương màu đen vô cùng vô tận chiếu xuống dưới.
“Phủ xuống đi! Sinh ra sự tồn tại vặn vẹo của nơi ô uế tối tăm…”
Sâu trong thung lũng, Thần Hồn Vô Vi và Lưu Đông Xuyên khoanh chân ngồi đối diện nhau, bia Tiêm Giác Kim Hồng bay lơ lửng ở giữa hai người, quang mang kim hồng lóe ra.
Bạch Đông Lâm bước từ trong đó ra. Ánh mắt của Thần Hồn Vô Vi lóe lên, hóa thành một tia sáng bay về trong Thần Hải.
Lúc Vô Vi mở Thế giới thấp duy ra, Bạch Đông Lâm đã bố trí xong chín mươi chín quả lựu đạn nguyên sơ cũng nhân cơ hội đi vào Thế giới thấp duy thông qua bia Tiêm Giác bị nứt ra.
Bia Tiêm Giác đã vượt qua một khoảng cách rất xa và phủ xuống thông qua nơi này. Đây cũng là một công năng sơ cấp của Thế giới thấp duy. Nhưng Bạch Đông Lâm lại thấy công năng này vô cùng quan trọng.
Thậm chí, nó còn vượt qua rất nhiều công năng khác. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Bạch Đông Lâm coi trọng bia Tiêm Giác.
Đợi sau này hắn bước vào Vũ Trụ Tinh Hải vô biên vô tận, khi đối mặt với khoảng cách tính bằng đơn vị hàng nghìn tỷ năm ánh sáng thì công năng tưởng chừng như tầm thường này lại như tia sáng rực rỡ.
“Đông Lâm…”
Lưu Đông Xuyên nhìn thấy Bạch Đông Lâm thì sắc mặt lộ rõ vẻ cảm kích, định nói gì rồi lại thôi, giống như có nỗi niềm khó nói nhưng không biết làm thế nào để mở miệng.
“Lưu tiền bối, tiền bối không cần phải nói. Ngươi biết chuyện này là chuyện không thể xảy ra!”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, không đợi Lưu Đông Xuyên mở miệng đã quả quyết từ chối. Hắn biết Lưu Đông Xuyên muốn nói cái gì, chắc chắn là muốn xin Bạch Đông Lâm thu những cường giả Đại Năng cảnh trên trời cao vào trong Thế giới thấp duy.
Việc này có độ nguy hiểm quá lớn, hắn không thể đồng ý được. Không phải ai cũng giống như Lưu Đông Xuyên bằng lòng phát động hai lời thề lớn mà không hề cố kỵ, chỉ vì cứu vớt những tu sĩ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận