Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2018 - Cầu thang vô hạn (4)

Có một thanh niên mặt mày tuấn mỹ, tóc bạch kim, vẻ mặt hờ hững đang nhắm mắt khoanh chân.
Có bóng người màu hồng, thân thể trụi lủi, không có cả ngũ quan, lúc bấy giờ, tứ chi đang vặn vẹo thành độ cong đáng sợ, như thể phải chịu đựng khổ sở ngập trời.
“Bạch huynh, ngươi đã đi đâu thế?”
Tin Tức Chi Nguyên đứng trên bậc thang thứ mười, sâu trong con ngươi tối tăm mơ hồ lóe lên tia sáng bốn màu, ý thức của hắn ta đã đạt được lợi ích cực lớn, khiến cho những tổn thương do kiếp nạn kinh khủng kia gây ra cho ý thức suy yếu hẳn 99%.
Hắn ta cảm nhận được động tĩnh dưới tế đàn, chăm chú nhìn lại, nhưng vẫn chưa trông thấy bóng dáng Bạch huynh đâu, trong lòng không khỏi ngờ vực chồng chất.
Tế đàn quá mức nguy nga vô ngần, Bạch Đông Lâm lại hứng chịu rất nhiều thử thách, Khái Niệm vặn vẹo tạp nham hoàn toàn che lấp hình dáng của hắn, đến mức chỉ nhìn thoáng qua thì sẽ không một ai có thể nhìn thấy hắn.
“Chết tiệt!!”
“Làm sao chúng ta có thể từ bỏ ý định được? Tế đàn cao xa, tất cả đều chỉ mới bắt đầu mà thôi, nhất thời dẫn trước cũng không đại biểu cho việc gì, chỉ khi đi đến cuối cùng mới là người chiến thắng!”
“Lời này không tệ, chúng ta cũng lên thôi.”
Một đám Bỉ Ngạn thoắt cái đã điều chỉnh tâm trạng ổn định, vừa động ý niệm, đầu nguồn tin tức đã dâng trào cuồn cuộn, tiễn cái cũ đón cái mới, quét sạch mỏi mệt và thương tích trên đường.
Ngay cả người ở thập nhất cảnh cũng có thể mượn sức mạnh thời gian giúp bản thân thời thời khắc khắc duy trì trạng thái đỉnh phong, không sợ tiêu hao và thương tích bình thường. Đừng nói chi Vô Thượng Bỉ Ngạn càng mạnh mẽ hơn, chỉ cần tiện tay dùng chút ít thủ đoạn, há chẳng phải đã có thể đổi mới trạng thái dễ như trở bàn tay rồi à?
“Đi——”
Ầm ầm đùng!
Đám đông tràn ngập chen chúc nhau, hàng vạn Bỉ Ngạn ồ ạt dẫm lên một khối gạch khổng lồ, thậm chí có vài tộc đàn đặc biệt có kích thước khổng lồ cũng chỉ trông như bầy kiến đang nhảy lên bậc thang lối đi dẫn đến tận cùng vũ trụ khi đứng trước tế đàn uy nghi.
“Hừ!!”
“A a a!”
Vừa bước lên tế đàn đã có Bỉ Ngạn thay đổi sắc mặt trong tích tắc, mặt đầy vẻ sợ hãi. Người nào có trạng thái càng yếu kém hơn, hai mắt hóa thẳng thành vòng xoáy đen ngòm, phảng phất như mất đi lý trí, đổi hẳn bản tính.
“Giết! Giết! Các ngươi đều phải chết!!”
Bỉ Ngạn hai mắt tối đen ra đòn sát thủ mạnh mẽ nhất của mình mà không cần bất cứ lý do gì, gã lao về phía một Bỉ Ngạn khác cũng đang đứng trên khối gạch, trong khi giữa hai người không thù không oán, thậm chí còn chẳng hề quen biết.
“Khốn kiếp! Ngươi điên rồi hả!?”
Không hiểu sao tự dưng bản thân bị công kích, đã vậy ý thức còn phải đau đớn hứng chịu tra tấn từ phía trên, trong lúc nhất thời, hắn ta cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt.
Gã đúng là bị điên rồi, không chịu nổi thử thách nhắm vào “tự ngã” nên đã rơi vào mê loạn, nếu không thể thức tỉnh, ý thức sẽ vĩnh viễn trầm luân rồi trở thành một con quái vật chỉ biết giết chóc.
Tình trạng này đang diễn ra khắp nơi, rõ ràng những Bỉ Ngạn không có người siêu thoát áp trận phía sau đã đánh giá thấp mức độ khủng khiếp của tế đàn, chỗ quỷ quái này không phải nơi họ có thể đặt chân vào.
Rối loạn, hỗn độn một mảng, nhóm trên Bỉ Ngạn thấy cảnh này chỉ khẽ lắc đầu, ngay sau đó cũng không tiếp tục để ý tới nữa, chỉ chuyên tâm phá giải thử thách ý thức để lên tầng cao hơn.
“Hả?! Các ngươi náo loạn cái gì?”
Bạch Đông Lâm nhắm mắt vòng quanh, bất tri bất giác, đã dạo hết một vòng, về tới điểm xuất phát.
Hắn đã loại bỏ toàn bộ thử thách chồng chất, sương mù Khái Niệm bao phủ quanh thân cũng theo đó lặng lẽ tan biến đi hết.
Nghe thấy ầm ĩ xung quanh, hắn chậm rãi mở đôi mắt u ám sâu thẳm ra, một khi người có ý thức yếu ớt đối diện, ý thức bản ngã sẽ bị nuốt chửng toàn tập trong cơn sợ hãi.
“Giết! Giết!!”
“Mau chết đi——”
Một Bỉ Ngạn toàn thân phủ đầy vảy giáp màu vàng kim, sắc mặt điên cuồng, cầm trường kiếm đỏ tươi trong tay đột nhiên xuất hiện và hung hăng chĩa mũi kiếm về phía ấn đường của Bạch Đông Lâm.
“Hầy, một kẻ đáng thương, sao lại không biết tự lượng sức mình, giẫm đạp lên tế đàn con ta lưu lại thế này?”
“Hiện tại nếm thử đau khổ đi!”
Bạch Đông Lâm tốt bụng, không nhìn nổi cảnh người khác chịu nỗi khổ bị tra tấn, thế là hắn vung tay vỗ xuống tế đàn, đánh vào sâu trong lòng đất.
Chịu một kích mạnh bạo như thế, không rõ đối phương còn sống hay đã chết.
Phóng mắt nhìn ra xa, hắn thấy rất nhiều bóng người đứng trên cầu thang, Bạch Đông Lâm nhắm hai mắt lại, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
“Người siêu thoát......”
Cường giả có thể khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ đại thiên.
Thậm chí, người mạnh hơn có thể tạo nên Chư Thiên Vạn Giới từ hư không cũng chẳng thành vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận