Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 176: Bí cảnh Nguyệt Cung

“Vẫn còn một tháng nữa bí cảnh Trụy Nguyệt Khanh mới mở, mình phải chuẩn bị trước mới được.” Trong mắt Bạch Đông Lâm hơi lộ ra ý cười. Hắn không đủ tư cách tham gia ván cờ của các đại lão, cũng không muốn bước vào vũng nước đục này nhưng bảo hắn ngồi im không làm gì thì không có cửa đâu, thừa cơ vét lớn một khoản mới là việc chính. Con đường tu luyện của hắn cần vô số tài nguyên, nếu không có sẵn tài nguyên vậy thì phải đi tranh giành, cướp đoạt thôi!
Bạch Đông Lâm đứng dậy xuống giường, ánh đỏ lóe lên, áo choàng đen che phủ toàn thân. Khuôn mặt hắn giấu trong mũ trùm đầu, lúc sáng lúc tối.
Quần áo do bí thuật “Huyết Giáp” hình thành có ẩn chứa ý chí thần niệm của Bạch Đông Lâm. Tu vi linh hồn không cao hơn hắn thì không thể nhìn trộm người dưới lớp y phục được.
Bạch Đông Lâm vừa khẽ chuyển động là đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Hắn chạy ra khỏi căn cứ.
Căn cứ này được mấy đại trận lớn bao phủ, không gian bị phong tỏa. Dựa vào cảm ngộ pháp tắc hiện tại của hắn thì không thể thi triển thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai ở đây được.
Chẳng mấy chốc Bạch Đông Lâm đã đi tới rìa của đại trận. Hắn lấy ra một khối ngọc bài, ánh sáng vàng khẽ lóe lên thì Bạch Đông Lâm đã thuận lợi bước ra khỏi đại trận. Không gian dập dềnh theo từng bước chân hắn, chỉ chớp mắt, Bạch Đông Lâm đã xuất hiện trên mặt đất vương thành.
Lúc này đã là ban đêm, vương thành phồn hoa không cấm đi lại ban đêm nên đường phố vẫn nhộn nhịp người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt.
Bạch Đông Lâm mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện trên đường phố, thế nhưng đám người xung quanh hình như không nhìn thấy hắn. Những người đi ngang qua Bạch Đông Lâm đều sẽ tránh né hắn theo bản năng. Ý niệm thần hồn cực mạnh, chỉ cần hơi lộ ra khí tức thì sẽ ảnh hưởng đến ý thức, ngũ giác của những phàm nhân này.
Bạch Đông Lâm cũng không nán lại quá lâu, xác định được vị trí của Trụy Nguyệt Khanh thì lập tức phóng ra một bước rồi biến mất không còn bóng dáng. Dân chúng trên đường phố vương thành cũng không hề phát giác được điều gì.
Truyền thuyết kể rằng cách đây rất lâu có một ngôi sao rơi xuống, xuyên thủng bầu trời đêm tạo thành một cái hố lớn trên mặt đất. Ở nơi ngôi sao đó rơi xuống xuất hiện bí cảnh gọi là Nguyệt Cung, đây là nguồn gốc của Trụy Nguyệt Khanh.
Tốc độ của Bạch Đông Lâm rất nhanh, không bao lâu đã đi tới biên giới. Trước mặt hắn xuất hiện một hố thiên thạch cực lớn, theo thông tin mọi người thu thập được thì lối vào bí cảnh chính là ở trung tâm hố thiên thạch.
Trong lịch sử, bí cảnh Nguyệt Cung này không chỉ mở ra một lần, không ít tu sĩ đã tìm được vận may cơ duyên trong này. Đây chính là nguyên nhân tại sao Chu Tranh và những người khác động lòng.
Thần niệm tràn ra, bắt đầu tìm kiếm đám ám tử ẩn nấp quanh đây. Chuyện hắn định làm gì tiếp theo không thể bại lộ trước mắt người khác, nếu không thì sẽ chẳng còn gì thú vị nữa.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm dừng lại tại một điểm, ngay sau đó hắn đã xuất hiện trước một cây đại thụ.
Bạch Đông Lâm giơ tay ấn nhẹ vào thân cây, tu sĩ Linh Đài cảnh sử dụng độn pháp trốn trong đại thụ lập tức hóa thành thịt vụn, vĩnh viễn dung hợp với thân cây.
“Kẻ thứ nhất.”
Hình bóng Bạch Đông Lâm vừa xuất hiện lại biến mất. Sát chiêu “Cảnh Tượng” của hắn chỉ có thể thi triển trong phạm vi một nghìn mét. Đám ám tử này ẩn nấp ở những chỗ rất xa nhau, chỉ có thể đi giết từng người một. Động tác của Bạch Đông Lâm rất bí mật, hắn tự tin có thể yên lặng không một tiếng động mà giết chết những người này.
“Kẻ thứ hai.”
Một tu sĩ ẩn mình trong tảng đá đã lẳng lặng biến thành bột phấn cùng nó.
Chỉ trong chốc lát, hơn chục hắc y nhân đã bị dọn dẹp sạch sẽ. Những tu sĩ này chỉ có tu vi Linh Đài cảnh nên không có sức phản kháng lại hắn, bọn họ đều được ra đi rất nhẹ nhàng.
Bạch Đông Lâm không lo việc đám ám tử này biến mất sẽ khiến Liên Minh Cổ Giới và thế lực thần bí kia sẽ nổi lên cảnh giác. Đằng nào thì bọn họ cũng đến cả thôi. Bên nào cũng sử dụng dương mưu lợi dụng lòng tham của con người, khiến bọn họ cho dù biết có bẫy nhưng vẫn nhảy vào, cuối cùng phải xem ai cao hơn ai một bậc.
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm nghiêm túc lấy ra một lượng lớn linh thạch từ vòng tay. Trong đó phần lớn là hàng tích trữ của hắn, hầu hết đều là những thứ hắn nhặt nhạnh được. Lần trước, sau khi đám tu sĩ Liên Minh Cổ Giới chết, đồ đạc ném đầy đất không ai thèm lấy nên người cần kiệm chăm lo việc nhà như hắn đành phải nhặt hết thôi.
Ngồi xếp bằng ở trung tâm hố thiên thạch, cũng chính là lối vào bí cảnh. Thần niệm của Bạch Đông Lâm trần ra, mấy trận đồ khổng lồ đã được phác hoạ sẵn trong Thần Hải bắt đầu hợp nhất với địa hình mấy vạn trượng quanh đây. Những chỗ không khớp cũng được trận đồ trong Thần Hải tiến hành sửa chữa điều chỉnh chi tiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận