Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 675: Khởi tử hoàn sinh Yêu

Hai mắt Thủy Vượn Vương lạnh lùng, chân đạp hư không. Hai tay giơ cao Toái Hải lấp lánh ánh sáng lam đỏ lên chém thật mạnh xuống, bầu trời không ngừng sụp đổ. Ánh sáng lam đỏ tràn ngập cả thế giới, những nơi Toái Hải đi qua, vách ngăn hư không hóa thành hư vô. Vô số xiềng xích thô to lần lượt đứt gãy vỡ nát, Toái Hải thô to lại cắm vào trong không gian Thứ Nguyên một lần nữa.
“Suy nghĩ viển vông!”
Bóng dáng Minh Lam xuất hiện trong không gian Thứ Nguyên. Hắn ta hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt bạc tràn ngập sát ý. Dưới chân sải bước, hợp tác với lão giả tóc bạc tung ra một chiêu, khiến Toái Hải lần thứ hai bị đánh bật trở lại tiểu thế giới.
‘Ong!’
Dao động khí tức đáng sợ quét ngang, bắt đầu từ tay của Thuỷ Vượn Vương, hư không bị sụp đổ. Tất cả vật chất trong tiểu thế giới nháy mắt bị nghiền vụn, không ngừng rạn nứt thay đổi. Ánh sáng trắng vô tận mang theo sự hủy diệt bao phủ toàn bộ thế giới.
Một lúc sau, ánh sáng trắng tan đi.
Toàn bộ tiểu thế giới đã bị hủy diệt, tầm mắt lướt qua, chỉ còn lại vách ngăn trong suốt rách nát. Ngoài ra, còn có vô số xiềng xích màu bạc lại lần nữa sinh sôi lan tràn, hình thành nên một quả cầu khổng lồ được tạo thành từ những sợi xích bạc, lơ lửng nhấp nhô trong không gian Thứ Nguyên.
Thủy Vượn Vương đứng trong hư không, hai tay siết chặt Toái Hải. Bộ lông màu vàng rực rỡ vẫn lấp lánh ánh sáng như cũ, vụ nổ hủy diệt cực lớn kia không hề mảy may thương tổn đến lão ta.
Thủy Vượn Vương nhíu chặt mày, đôi mắt đỏ ngầu xuyên qua vách ngăn rách nát, nhìn chằm chằm vào Minh Lam và hơn chục vị Đại Năng đứng sau hắn ta, cùng với hai người mặc áo choàng đen với khí tức kỳ dị trong không gian Thứ Nguyên.
“Minh Không, không nghĩ tới con chó già nhà ngươi vẫn còn chưa chết. Tại sao không ra gặp mặt nhỉ?”
Sự xuất hiện bất ngờ của Minh Không đánh cho lão ta không kịp trở tay. Ban đầu theo như những gì bản thân tính toán, Thủy Vượn Vương vẫn có thể đưa Bạch Đông Lâm rời đi ngay trước mặt đám người Minh Lam.
Thực lực của Minh Lam yếu hơn lão ta, trước kia lão ta bị trấn áp cũng là vì bị đối phương tính kế đánh lén.
Mà Minh Không cha của Minh Lam, cảnh giới đã đạt tới Phong Vương đỉnh phong. Thực lực của Minh Không còn mạnh hơn một cảnh giới nhỏ so với lão ta. Nhưng điều khiến lão ta không hiểu đó là, lão già này vốn đã chết rồi, sao sẽ đột ngột sống lại nhỉ?
“Ha ha, con vượn già nhà ngươi, còn đúng là suýt chút nữa để ngươi phá hỏng việc lớn.”
Ngay khi tiếng cười trầm thấp vang lên, một khuôn mặt lão giả già nua chậm rãi xuất hiện ở trước mặt Minh Lam. Mái tóc bạc tùy ý tung bay chiếc sừng bạc thô to trên trán cùng khí tức mờ mịt. Vẻ ngoài giống Minh Lam đến bảy phần.
“Xin phụ thân đại nhân trách phạt! Đều do nhi tử bất tài, quấy nhiễu giấc ngủ của người!”
Minh Lam tỏ vẻ áy náy, cúi đầu đứng sau lão giả.
“Bái kiến lão cung chủ!”
Mười mấy vị Đại Năng của Bích Du cung khom người hành lễ, nhìn bóng lưng của lão giả, trong mắt ngập tràn kính trọng.
“Không sao, dù không có chuyện này, lão phu cũng nên tỉnh lại rồi.”
Minh Không khẽ xua tay, tầm mắt xuyên qua quả cầu xiềng xích không ngừng quay cuồng bên dưới, nhìn thẳng vào Thủy Vượn Vương bên trong.
“Quả nhiên là lão già này…”
Thủy Vượn Vương khẽ nheo mắt lại, trong lòng càng thêm nặng nề, tình hình bây giờ có chút không xong.
Cùng là cường giả Phong Vương, cho dù cha của Minh Lam cộng thêm hơn chục vị Đại Năng “Lục Cảnh” ra tay một lúc, căn bản cũng không thể giết nổi lão ta.
Muốn hoàn toàn giết chết một vị Đại Năng, thì cần phải lĩnh ngộ quy tắc, áp đảo đối phương mới được.
Tuy rằng, cảnh giới của con chó già Minh Không này cao hơn lão ta một chút, nhưng lĩnh ngộ quy tắc vẫn chưa đạt tới trình độ áp đảo. Điều khiến lão ta cảm thấy khó nhằn chính là, một chiêu phong ấn trấn áp của con chó già này cực kỳ đáng sợ. Mặc dù không giết nổi mình, nhưng rất có thể lại bị lão phong ấn trấn áp một lần nữa. Dẫu cho lần này Thủy Vượn Vương đã đề phòng, nhưng thực lực của đối phương đã mạnh hơn lần trước rất nhiều.
Bây giờ xem ra, cách duy nhất để tồn tại chính là tự hủy rồi trọng sinh trước khi bị trấn áp.
“Nhưng, tộc nhân của bổn vương…”
Nhất thời, Thủy Vượn Vương rơi vào hoàn cảnh khó xử, trong mắt thoáng hiện vẻ do dự, lại lần nữa trở nên kiên định.
Lão ta nhấc tay lên, một đốm sáng khó có thể thấy bay ra trôi lơ lửng. Thủy Vượn Vương nhìn chằm chằm vào Giới Tử Linh Châu nói đầy thoải mái:
“Tiểu tử Đông Lâm, còn có tiểu nữ nhi, rất cảm ơn các ngươi đã cứu bổn vương ra. Các ngươi cũng đã thấy tình hình hiện tại rồi, nay bổn vương không thể cam đoan điều gì. Nhưng ít nhất trước khi ta chết, sẽ không để các ngươi bị tổn thương dù chỉ một chút!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận