Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 285: Ta bắt đầu muốn phóng lãng

Trong nháy mắt pháp bảo phi hành đã hóa thành một vệt đen, bắn vào trong tầng mây dày đặc trên trời cao, nhanh chóng đi xa. Biểu hiện một năm qua của Trương Thiện Nhẫn, hắn đều đặt trong mắt, là một tên giảo hoạt thông minh, giao đội quân Hắc Giáp Vệ cho hắn ta làm chỉ huy, ít nhất sẽ không gặp nguy hiểm toàn quân bị diệt.
Chuẩn bị xong hết thảy, Bạch Đông Lâm thi triển Thần Thông Thiên Thị Địa Thính, không cố kỵ gì mà thôi động toàn lực, trong mắt có bạch quang quanh quẩn, bây giờ hắn cũng không quan tâm đến đánh rắn động cỏ gì gì đó, lần này hắn vốn muốn tới để đánh nhau!
Phóng đãng là xong chuyện!
Từng hình ảnh lóe lên ở trong mắt, theo tầm nhìn điên cuồng kéo dài, một tòa thành trì thật lớn hiện ra trong hai mắt của hắn, ánh mắt tập trung tới kiến trúc vĩ đại ở chính giữa thành trì.
Hắn đã hiểu rõ tất cả quy củ trong Hắc Ngục, tu sĩ nhân loại mạnh nhất mỗi tầng đều là người đứng đầu một thành.
Thần thông mạnh mẽ đột phá một tầng cấm chế thật mỏng, trong nháy mắt đánh thức đại hán ngồi xếp bằng trong sân, đại hán mở mắt hổ ra, khí thế hung ác tràn ngập, ánh mắt cách không đối diện với Bạch Đông Lâm, lập tức nổi giận gầm lên:
“Muốn chết! Tên khốn kiếp nào dám nhìn trộm bổn thành chủ!”
Tiếng rống giận dữ của vị đại hán kia thông qua “Thuận phong nhĩ” truyền vào trong tai Bạch Đông Lâm không sót một chữ, ánh mắt lộ ra có chút ý cười, cũng dám mắng ta, nói không chừng sẽ không chết không thôi với ngươi!
Bước ra mấy bước, trong nháy mắt Bạch Đông Lâm xuất hiện trên không thành trì, cúi đầu nhìn bao quát, chiến ý trong mắt bốc lên.
Hai mắt Bạch Đông Lâm tràn ra chiến ý, nháy mắt làm cho đại hán đang rống giận dừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Đông Lâm trên hư không.
Tốc độ thật nhanh, vừa rồi hắn ta còn cảm ứng được ánh mắt vẫn đang ở ngoài phạm vi hơn một ngàn km, nhưng trong giây lát người này đã đi tới trước mắt, chắc là tu sĩ lĩnh ngộ pháp tắc Không Gian.
Đại hán này bề ngoài tục tằng nhưng nội tâm lại cực kỳ tinh tế, thân hình khẽ động xuất hiện trước mặt Bạch Đông Lâm, vẻ cẩn thận trong ánh mắt cũng không nhiều, hắn ta đã cảm ứng được tu sĩ dám rình hắn ta chỉ là Thần Thông Cảnh mà thôi.
“Tiểu tử, ngươi chán sống rồi sao? Một tu sĩ Thần Thông Cảnh mà lại dám đến trêu chọc tu sĩ Thần Nguyên Cảnh, bổn thành chủ thật tò mò, trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì?”
Bạch Đông Lâm cũng không thèm để ý tới lời trào phúng của đối phương, đổi thành bất cứ người nào cũng sẽ có ý nghĩ đó, hành vi thế này đúng là hắn muốn tìm chết, Bạch Đông Lâm trầm mặc chốc lát rồi nói:
“Ta tên là Bạch Đông Lâm, để lại tên của ngươi, ngươi sẽ là thể tu Thần Nguyên Cảnh đầu tiên chết trên tay ta!”
Đại hán tục tằng hơi sững sờ, lập tức bật cười một tiếng, càng cười càng lớn tiếng, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
“Ha ha ha ha! Thú vị! Thật sự rất thú vị!”
Sau một hồi lâu, đại hán mới dừng cười to, lau lau nước mắt tràn ra, thần sắc dần dần khôi phục vẻ thờ ơ, nhìn Bạch Đông Lâm với vẻ bình tĩnh như cũ, mở miệng chậm rãi nói:
“Tiểu tử nhớ kỹ, lão tử tên là Ngụy Trì Khanh!”
Lời còn chưa dứt, thân hình cao lớn nháy mắt xuất hiện trước mặt Bạch Đông Lâm, bàn tay to như quạt hương bồ mạnh mẽ chụp xuống, không gian bàn tay đi qua kịch liệt chấn động, một cái đánh bình thường mà không gian đã ở trên bờ vực sụp đổ.
Ha! Bạch Đông Lâm hơi thở ra, hai viên lôi hỏa châu trong cơ thể đã dừng phóng ra công kích, hắn tới để tăng thu giảm chi, tất nhiên không cần lãng phí tài nguyên để phát động nghịch chuyển thương tổn.
Đối mặt với công kích khủng bố của Ngụy Trì Khanh, Bạch Đông Lâm không tránh không né, dưới chân mạnh mẽ giẫm một bước, trên không cứ như có thực chất, chỗ không gian bị đạp lên nhộn nhạo, một sức mạnh khổng lồ nổi lên từ dưới chân, chảy lên bắp đùi, phần eo, cột sống đại long hơi nhô lên, sức mạnh toàn thân đều rót vào quyền bên phải, đấm ra một quyền làm không gian xao động.
Nói thì rất dài dòng nhưng tất cả chỉ xảy ra như điện quang hỏa thạch, quyền chưởng chạm nhau, không gian cứ như cuộn sóng mà dao động từng vòng nhộn nhạo ra phía xa, thậm chí chỗ giao kích còn xuất hiện vết rạn nhỏ!
Phải biết rằng không gian trong Hắc Ngục cứng cỏi giống như không gian Càn Nguyên giới, hoàn toàn không phải thế giới nhỏ như Cổ giới có thể so sánh, sau đó lại là một luồng sóng xung kích kinh khủng nhộn nhạo!
Tầng mây trên bầu trời nổ tung từng đám, thành trì lớn ở hư không bên dưới bị sóng xung kích đảo qua, nhất thời vô số phòng ốc sụp đổ, vẻ mặt từng tu sĩ mờ mịt nhảy ra từ trong phế tích.
Bùm! Lúc này, một tiếng nổ vang rung trời mới chậm rãi vang vọng trên không trung, không giống âm thanh đợt công kích của Trương Thiện Nhẫn ẩn chứa pháp tắc, đây chỉ là nổ tung bình thường, tất nhiên tốc độ truyền lại không nhanh bằng sóng xung kích!
Bạn cần đăng nhập để bình luận