Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 704: Vị diện không tồn tại

Tư Trưởng thứ bảy bình tĩnh lại, đã nhìn thấu vòng luẩn quẩn trong đó, chỉ đợi bàn bạc với mấy vị Tư Trưởng khác, để tránh sai sót. “Hửm? Khí tức này là?”
Tư Trưởng thứ bảy giật mình, đưa mắt nhìn ra xa, đôi mắt chỗ sâu trong cực hạn hắc ám thâm thúy vô cùng.
Một sợi tơ màu đỏ đen xuyên qua không gian Thứ Nguyên, bắn về phía tầng dưới chót Khôn Mạt giới.
Niết bàn, giết chóc, dao động mờ mịt làm lòng Tư Trưởng thứ bảy run lên.
“Là khí tức của Nhân tộc…”
“Dao động xa lạ mà đáng sợ như thế, là vị lão tổ nào xuất thế?”
Tư Trưởng thứ bảy híp mắt, bóng người lóe lên rồi biến mất.
Mọi người đều biết Khôn Mạt giới cộng hữu với mười tám tầng vị diện thế giới.
Tuy nhiên, chỉ có một lượng rất nhỏ cường giả hàng đầu, đại năng ở nhân tộc biết được, tại nơi sâu nhất của Khôn Mạt giới vẫn tồn tại một tầng vị diện số mười chín không được ghi chép lại.
Huyết Đồ lão tổ vượt qua Vô Biên tinh vực, không biết lão ta đi con đường nào mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi, lão ta đã đi từ Càn Nguyên giới tới Khôn Mạt giới.
Phải biết rằng, nếu chỉ nói trên mặt nổi, thì khoảng cách giữa hai giới phải gần ba trăm tỉ tỉ năm ánh sáng, dù sử dụng công cụ truyền tống quen thuộc giữa Thần Đình và Quỷ Phủ để di chuyển một cách không gián đoạn thì cũng phải tốn một khoảng thời gian không nhỏ.
Huyết Đồ lão tổ hóa thành tia sáng đỏ đen, qua qua lại lại trong không gian thứ nguyên như con thoi, chẳng mấy chốc đã lướt qua tầng vị diện thế giới mười tám, đi tới một vùng đất hỗn độn ở nơi tận cùng.
Huyết Đồ lão tổ đứng trong hư không của thứ nguyên, trong đôi mắt đỏ đen nặng nề hiện lên một chút hồi tưởng. Lão ta im lặng trong giây lát, trở tay lấy ra một tấm lệnh bài được đúc từ xương trắng nhạt, kỳ sắc mênh mông, ngập tràn hơi thở năm tháng.
“Táng thổ, thần ma chi mộ!”
Một tay lão ta tạo pháp quyết, cốt lệnh bị kích hoạt, bụi sáng rực rỡ bắt đầu lấp lánh. Một cánh cửa khổng lồ từ từ hiện lên giữa hư không thứ nguyên, âm u lạ thường, không thể nhìn trộm.
Huyết Đồ lão tổ cất lệnh bài đi, sải bước bước vào trong cánh cửa. Bóng dáng lưu chuyển, cánh cửa khổng lồ như bọt nước vậy, chớp mắt đã vỡ vụn, tan đi.
Đen, đen ngòm vô tận, chẳng có chút ánh sáng nào tồn tại.
Mất hết.
Linh khí, năng lượng, thậm chí là pháp tắc, tất cả đều biến mất.
‘Bụp, bụp, bụp!’
Biểu cảm Huyết Đồ lão tổ đầy trầm tình, toàn thân là áo giáp màu đỏ tươi. Lão ta sải bước trên mặt đất cứng chắc, phát ra tiếng vang lanh lảnh, nghe trong không gian yên tĩnh thì chói tai lạ thường.
Ở đây không tồn tại pháp tắc mà lại có thể phát ra tiếng vang, thật là cực kỳ quỷ dị.
‘Ầm!’
Theo từng bước đi vào của Huyết Đồ lão tổ, từng đóa lửa quỷ u lam đột ngột hiện lên, thiêu đốt kịch liệt, khiến trong không gian đen tuyền hiện ra một chút ánh sáng.
Hào quang chói lọi, cảnh tượng xung quanh bị rọi ra.
Mộ phần! Không chốn nào không là mộ!
Mộ phần mênh mông, rộng lớn, miễn là nơi nào ánh sánh xanh tối hạ xuống thì đều thấy chằng chịt phần mộ, liếc nhìn qua không thấy tận cùng.
“Khụ khụ, kẻ trẻ tuổi, ngươi đến vùng chôn cất là có ý định gì? Ngươi không gọi lão đầu tử ta đây một tiếng trước thì thật là có hơi thiếu lễ giáo rồi!”
Một loại âm thanh yếu ớt, cực kỳ già nua, hệt như sắp tắt thở đột ngột vang lên phía sau Huyết Đồ lão tổ.
Huyết Đồ lão tổ giậm chân xuống, hai mắt híp lại, mơ hồ có hồng quang thoáng hiện lên, thậm chí chẳng thấy được cả chút dị thường nào. Dù là đối phương mở miệng nói chuyện, lão ta vẫn không cảm nhận được chút dao động nào từ phía sau.
Với thực lực của ông ta, dù nơi này chẳng có chút pháp tắc nào, tình cảnh cũng không nên như thế.
Huyết Đồ lão tổ thoáng nhíu mày, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, ánh mắt hơi hướng xuống, thật sự là so với thân thể ông ta thì hình thể đối phương quá mức thấp bé, chỉ vừa tới cái hông ông ta mà thôi.
Thấp bé, già nua, tóc bạc héo úa rối bù, một thân trường bào phong cách cổ xưa lụp xụp đến mục nát gần như không còn. Đôi mắt ngầu đục vô thần, da mặt đầy những tầng lớp nhăn nheo, ảm đạm không ánh sáng, tử khí tràn ngập.
“Lão nhân gia, không biết ông là?”
Huyết Đồ lão tổ hơi khum tay, kẻ có thể tồn tại ở đây thì tất nhiên không đơn giản. Trước khi ngủ dài, ông ta tới đây chưa từng thấy người sống nào, chẳng lẽ lão nhân này bò ra từ trong phần mộ nào đó à?
“Ha hả, tiểu tử, ngươi đã vào vùng chôn cất mà lại không biết lão nhân ta, xem ra Thần Ma lệnh của ngươi là tình cờ nhặt được à?”
Lão nhân khẽ lắc đầu, gõ gõ quải trượng cây khô trong tay, nhấc hai cái chân khô quắt, gầy nhỏ đi về phía sâu trong phần mộ.
“Ngươi là tới chôn xác hay đào xác?”
Đôi mày của Huyết Đồ lão tổ nhíu chặt lại, vô số thông tin cuồn cuộn kịch liệt trong đầu, muốn tìm ra chút manh mối lại không thu hoạch được gì, ông ta chỉ có thể vùi đầu đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận