Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 956: Vô tận ý chí

Bạch Đông Lâm một bên líu lo không ngừng lẩm bẩm và một bên không ngừng bước chân. Hắn dựa theo chỉ dẫn mà đi về phía chỗ sâu của Kỳ Đạo Điện. Hắn xuyên qua tầng sương mù dày đặc và đi đến trước mặt một cái hồ nước. Hồ nước này vô cùng trong veo tựa như một chiếc gương, mặt hồ không hề có một tia gợn sóng, cực kỳ yên tĩnh.
Cầu đạo là cái gì?
Không phải là cầu phúc, cũng không phải là cầu khẩn, không phải là Thiên Đạo, và cũng không phải là đại đạo.
Cầu là lắng nghe, đạo là đạo của chính mình!
Chính là lắng nghe đạo tâm của chính mình và quán triệt ý chí của chính mình.
Kỳ Đạo Điện là một chỗ dùng để hiểu ra bản tâm, đề thăng ý chí bản thân, thăng hoa bản ngã đạo tâm!
Đồng thời Kỳ Đạo Điện còn ẩn chứa một loại vĩ lực khác, khi hiểu ra bản tâm thì đồng thời nhục thân cũng sẽ bị chiếu đến toàn thân sáng tỏ, có thể trợ giúp tu sĩ cảm giác được Linh Khiếu ẩn tàng!
Đối với bản ngã đạo tâm của mình thì Bạch Đông Lâm đã sớm hiểu ra. Lần này hắn đi tới đây chỉ là do ý chí bản thân sẽ lập tức bước vào đệ ngũ cảnh, chỉ kém một bước lâm môn mà thôi.
Ý chí đột phá và lại thêm chỗ này có trợ giúp đối với việc cảm giác Linh Khiếu ẩn tàng, cho nên hắn muốn chỉ trong một lần hành động sẽ cảm giác ra toàn bộ 5000 khỏa Linh Khiếu ẩn tàng còn lại!
Tí tách!
Bạch Đông Lâm thu liễm suy nghĩ và sải bước đi tới. Hắn bình tĩnh bước lên trên mặt hồ và chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, làm dập dờn ra một đợt gợn sóng.
Gợn sóng dần dần tan rã và hồ nước lại lần nữa khôi phục vẻ yên ả, tĩnh lặng. Một hình chiếu xuất hiện rõ ràng sinh động như thật, phảng phất như Bạch Đông Lâm đang tồn tại ở bên trong một thế giới song song khác của “chính mình”.
Ánh mắt nhìn xuống, Bạch Đông Lâm mặt đối mặt với hình chiếu của mình, sau đó ánh mắt hắn dần dần trở nên mê ly. Trong vô thức ý chí của hắn bỗng nhiên bị một cỗ lực lượng thần dị kéo vào nơi bí ẩn mờ mịt.
Bạch Đông Lâm liền “nhìn” thấy vô số chính mình. Những thân ảnh kia đều là các bản thể thật sự tồn tại, có một dạng thiên phú, một dạng tư tưởng, một dạng ý chí, nhưng lại đi theo con đường khác nhau.
Đi theo con đường khác nhau thì cuộc sống sẽ khác nhau, thể nghiệm cũng hoàn toàn khác biệt, từ đó ý chí tương đồng sẽ dần dần trở nên vặn vẹo, cuối cùng triệt để dị hoá và sinh ra vô số loại ý chí bản ngã.
Nội tâm của Bạch Đông Lâm tĩnh lặng như băng, hắn hờ hững nhìn chăm chú tất cả và đưa chính mình hoàn toàn tiến vào những nhân sinh khác biệt kia, hắn đã thể nghiệm rất nhiều loại ý chí hoàn toàn khác biệt.
Dần dần, ý chí bản ngã óng ánh của Bạch Đông Lâm đã bị nhiễm lên một tia tạp sắc lộng lẫy. Những tia tạp sắc này bao trùm lại làm cho ý chí bản ngã óng ánh của hắn không tiếp tục lóe sáng mà trở nên vô cùng u ám.
Ta là người nào?
Trong ngàn ngàn vạn vạn cái ta kia thì ai mới chân chính là ta?
“Ta là người nào?”
Bạch Đông Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt u ám mê ly của hắn dần dần lóe sáng. Đạo ánh sáng thứ nhất vạch phá hắc ám phía trước, tuy nó rất nhu hòa nhưng lại không thể coi thường.
“Ta chính là ta!”
Một âm thanh kiên định, đinh tai nhức óc vang lên.
“Ta chính là Bạch Đông Lâm!”
“Mọi loại con đường đều do ta tự dùng ý chí để lựa chọn!”
“Vô tận ý chí đều là ý của ta!”
“Ta là chúa tể của tất cả cái ta này!”
Ầm!!!
Ý chí rung động làm dâng trào ra vô tận liệt hỏa, chúng lập tức đốt cháy những tạp sắc u ám lộng lẫy kia hầu như không còn, và cũng thôn phệ tạp sắc đến không còn một mảnh.
Ý chí chi hỏa cháy lên hừng hực và càng cháy càng mãnh liệt. Một khỏa đạo tâm trong suốt tươi sáng đang lơ lửng tại bên trong biển lửa ý chí. Nó bị thiêu đốt để rửa sạch duyên hoa, giúp nó càng thêm trong suốt tươi sáng, óng ánh đến chói mắt.
Đạo tâm thăng hoa và hóa thành một vệt ánh sáng vĩnh hằng, vĩnh viễn chiếu rọi ở thể nội. Thiên địa có thể diệt nhưng đạo tâm sẽ vĩnh hằng bất diệt.
Đạo ánh sáng vĩnh hằng bất diệt kia lấp lánh đến cực hạn, chiếu sáng toàn bộ nhục thân. Từng khỏa Linh Khiếu ẩn tàng tại chỗ sâu của hắc ám vô tận đều bị ánh sáng chiếu xạ hiện ra, sau đó chúng đều bị ý chí của Bạch Đông Lâm bắt giữ khóa chặt lại từng cái.
Hồi lâu sau.
Tí tách!
Mặt hồ phẳng lặng như gương bỗng nhiên dập dờn ra một gợn sóng, hình chiếu vô cùng rõ ràng liền bị gợn sóng quét qua, trong giây lát nó đã vỡ vụn tiêu tán.
Bạch Đông Lâm chậm rãi mở ra hai mắt, thần quang nội liễm và ánh mắt hắn trở nên vô cùng thâm thúy.
“Ý chí đột phá đã có trong dự kiến, nhưng mà không nghĩ tới bản ngã đạo tâm của ta lại có thể thăng hoa lần nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận