Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 493: Nam Dương Quốc giết chóc điên rồi

Nhưng vừa rồi trải qua sự chữa trị các tổn thương ngầm trong cơ thể, tự nhiên lại có thể sống tiếp. “Thập tam thiếu gia, ngài đây là…”
Phúc bá chỉ thấy ngón tay Bạch Đông Lâm bắn ra. Cơ thể ông ấy lập tức xảy ra thay đổi long trời lở đất, trong lòng hiểu ra, đây tự nhiên là thủ đoạn của Thập tam thiếu gia.
Không nghĩ tới, hóa ra Thập tam thiếu gia cũng đi lên con đường tu tiên giống nhị thiếu gia.
Tất nhiên, thủ đoạn nghịch thiên sửa mệnh này chỉ có các lão gia tiên nhân kia mới có thể thi triển.
“Không có chi, một chút chuyện nhỏ mà thôi.”
“Tuy nhiên không có miếng bánh nào rớt từ trên trời xuống đâu. Ngươi đã nhận được lợi từ ta, thì ta cũng muốn lấy chút đồ vật trên người ngươi…”
Bạch Đông Lâm vừa dứt lời, thần niệm của hắn hóa thành sợi tơ, lập tức quét qua linh hồn yếu ớt của Phúc bá. Hắn lấy ra hết thảy ký ức của ông ấy về những chuyện đã xảy ra trong Bạch phủ mấy năm gần đây.
Với thực lực của hắn, thực hiện điều này với một người phàm như Phúc bá dễ như trở bàn tay. Cũng sẽ không tổn thương một chút nào tới ông ấy, thậm chí còn không hề có cảm giác gì.
“Mời Thập tam thiếu gia ra tay, dù ngài có muốn mạng nhỏ này của lão nô, ta cũng sẽ không cau mày lấy một chút.”
Bạch Đông Lâm không nói nên lời lắc đầu, cáu kỉnh nói: “Ta lấy mạng ngươi làm gì? Được rồi, lùi xuống đi, đừng nói cho người khác biết về chuyện gặp ta ngày hôm nay.”
Bạch Đông Lâm nói xong, nhảy vọt một bước, quay trở lại Thanh U Tiểu Trúc của mình.
Pháp tắc Thổ hơi lóe lên, tất cả bụi bặm tự động ngưng tụ thành một quả cầu đất, hoàn toàn hòa vào lòng đất không thấy.
Hắn nằm lên chiếc ghế trong sân, khẽ nhíu mày, đôi mắt lộ ra vẻ suy tư.
Một năm sau khi hắn ra rời khỏi nhà họ Bạch, cũng chính là tháng 1 năm 1701 theo lịch của Nam Dương Quốc. Hoàng đế Lý Hoằng Tông băng hà, ba ngày sau Thái tử Lý Hoằng Văn lên ngôi.
Tháng tiếp theo, Nam Dương Quốc phát binh đánh Khuyển Nhung, một tháng sau Khuyển Nhung Quốc diệt vong.
Tháng 9 năm 1701, Nam Dương Quốc cùng lúc đánh bất ngờ ba nước Nam Man, Bắc Địch, Tây Hạ. Hai tháng sau, kinh đô của cả ba nước đều bị công phá.
Lãnh thổ của Nam Dương quốc bành trướng, Lý Hoằng Văn cực kỳ hiếu chiến, khắp nơi chiêu bình, đúc vũ khí sắc bén công thành…
Tháng 6 năm 1702, đại quân của Nam Dương Quốc lại lần nữa phát động chiến tranh, công thành rút trại thế như chẻ tre. Trong vòng nửa năm, một mạch tiêu hủy liên minh chín nước xung quanh.
Lúc này, Nam Dương Quốc đã chiếm được non nửa “Biên Cửu Tam” Vực, sau đó họ yên lặng một năm.
Năm 1704, Nam Dương Đế Quốc lại lần nữa khai chiến với rất nhiều nước. Cục diện chiến tranh giằng co, thế tấn công như trẻ che của họ gặp phải trở ngại.
Tháng 3 năm 1705, Đại đế Lý Hoằng Văn của Nam Dương Quốc đột ngột băng hà. Ngày hôm sau, Lý Hoằng Võ, đệ đệ của Lý Hoằng Văn lên ngôi.
Tháng 4 năm 1705, Hoàng hậu Bạch Nguyên Trinh đột nhiên trở lại Bạch phủ, còn dẫn cha mẹ và hai đệ muội song sinh còn nhỏ của chính mình theo cùng.
Tháng 5 năm 1705, Bạch gia được truy phong là Đại Nguyên Soái phủ mãi mãi…
Bạch Đông Lâm lập tức tiêu hóa hết những ký ức này. Quả nhiên, chuyện không hề đơn giản, sao Nam Dương Quốc lại đột ngột bùng nổ nhỉ?
Đại tỷ và đại nương bọn họ đã đi đâu rồi?
Bạch Đông Lâm lo lắng thấp thỏm trong lòng, khẽ toát ra một luồng khí tức. Chiếc ghế ở đối diện bàn đá bị luống khí tức này cảm ứng như thể được kích hoạt một cách lạ kỳ, hơi run lên. Một bóng dáng mơ hồ chậm rãi hiện lên.
“Đại tỷ!”
Bạch Nguyên Trinh mặc cung trang hoa lệ, long phượng vờn quanh người. Trên khuôn mặt uy nghiêm khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng:
“Tiểu đệ, đã lâu không gặp…”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm kinh ngạc, vừa muốn lên tiếng, một chiếc ghế khác ở bên cạnh cũng bắt đầu chấn động nhỏ.
Vô số sợi ánh sáng lăng không xuất hiện, chuyển động tới lui, trong khoảnh khắc đã khắc họa ra quang ảnh của một bóng người.
“Tiểu đệ, gần đây có khỏe không?”
Bạch Kiếm Ca mỉm cười gật đầu, một đầu tóc dài trắng như tuyết nhẹ nhàng chuyển động, kiếm văn trên mi tâm có thần thái rực rỡ, thay đổi liên tục theo thời gian, vô số kiếm ý không ngừng ngưng tụ.
Trên người mặc trường bào màu trắng mộc mạc, trong ngực ôm trường kiếm Ngọc Đô bằng bạch ngọc, lục kiếm thanh mảnh, phía sau lưng còn đeo trường kiếm màu đỏ tươi, Nhân Đồ.
Ngón tay Bạch Đông Lâm hơi run lên, trong lòng hít sâu một hơi, chẳng lẽ nhị ca hắn biến thành tiên rồi hả?
Dung mạo này, khí chất này, tạo hình tiên khí bồng bềnh thế này khiến hắn hâm mộ không thôi.
Bạch Đông Lâm hâm mộ liếc nhìn Bạch Kiếm Ca đẹp trai đến chết người, không thèm để ý đến hắn, hắn hiểu khá rõ tính cách nhị ca mình, quay đầu nói với Bạch Nguyên Trinh:
“Được rồi, đại tỷ, tỷ nói xem đã có chuyện gì xảy ra đi, tỷ và đại nương đã đi đâu thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận