Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1441: Hỗn Độn chi hạch (1)

Năm con ngươi đen láy hơi chậm lại, trong nháy mắt bắn nhanh vào cơ thể Bạch Đông Lâm, ký sinh ăn sâu vào trong đó.
“Ơ...”
Bóng dáng Bạch Đông Lâm chậm lại, hai mắt bị quang huy đen đỏ méo mó hoàn toàn chiếm cứ, giống như hai lỗ đen sâu không thấy đáy. Ý thức bản ngã bị xé rách rơi vào khoảng không vô tận khó hiểu.
Vô số điểm sáng màu đen hiện lên trong không gian trắng xám, hội tụ rồi ngưng kết lại, từng hình ảnh mơ hồ méo mó chợt lóe lên rồi biến mất.
“Đây, đây là...”
Ý thức của Bạch Đông Lâm run lên, hắn nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, vẫn là vòng xoáy vô số điểm sáng màu đen đan xen vào nhau rồi biến mất, không ngừng biến mất.
Hình ảnh liên tục méo mó, ánh mắt bị kéo vào vô tận, một bóng dáng dị dạng, mê loạn, không rõ ràng, mơ hồ xuất hiện trong hư vô.
Hơi thở điên cuồng đáng sợ kia, hơi dập dồn, một phương của Chư Thiên Vạn Giới lập tức thối rữa, rách nát...
“Ngươi cũng muốn nhúng tay vào sao?”
“A Tát Thác Tư!!”
Một bóng người méo mó bất định từ nơi bí ẩn bước ra, áo choàng đen xao động. Một chiếc gương kì lạ trên đỉnh đầu hắn ta không phải vàng, không phải sắt, không phải đá, không phải ngọc. Nó xoay tròn, ánh sáng tím lan ra khắp một phương của Chư Thiên Vạn Giới, quét sạch hơi thở méo mó đáng sợ kia.
Ầm...
Một quyền đánh ra, những sinh vật méo mó không thể diễn tả, thân thể dị dạng lập tức bị xé rách thành vô số mảnh nhỏ. Một cánh tay bị cụt màu đen bắn về phía hắn, không ngừng phóng đại ở trong mắt Bạch Đông Lâm, cho đến khi nó chiếm hết tầm mắt của hắn. Trong tai hắn mơ hồ nghe thấy một tiếng gào thét điên cuồng.
“Thương!!”
Thương...
Thương? Đó có phải là người sát cánh với “Chiến” không?
Hình ảnh mơ hồ méo mó đảo ngược, bị kéo xé rách, Bạch Đông Lâm chỉ cảm thấy tầm mắt của mình không ngừng hạ xuống, giống như hắn bị dính chặt vào cánh tay cụt màu đen kia.
Cảm giác trời đất quay cuồng mất trọng lượng ngừng lại, dừng lại vĩnh viễn, đây là một hình ảnh kì lạ.
Tế đàn kì lạ với màu đỏ đen đan xen, phạm vi vô tận phía dưới chất đầy những thân thể đỏ tươi khuyết điểm, thối rữa, dị dạng, sa đọa.
Yên tĩnh, yên tĩnh giống như chết, vô số sinh vật méo mó dị dạng đang ngọ nguậy, giống như đang hành hương, đi về phía tế đàn đen đỏ.
Ở giữa tế đàn và bầu trời, vô số xiềng xích máu thịt kéo dài ra, quấn chặt lấy một cánh tay cụt màu đen, một chất lỏng màu đen, có lẽ là máu? Đang chảy từ vết nứt không đều trên cánh tay cụt, từ từ chảy ra...
Một tia quang huy màu vàng đột nhiên hiện lên trong hình ảnh u ám ngột ngạt này, Bạch Đông Lâm chăm chú nhìn lại. Đó là một viên đá cuội bình thường, ánh vàng rực rỡ, bị hai ngón tay của cánh tay cụt màu đen nắm chặt.
Chính là ánh mắt nhìn chằm chằm này, giống như đang kích thích cánh tay cụt màu đen, một tiếng gào thét điên cuồng không thể diễn tả đột nhiên vang lên bên tai hắn.
“Nguyên Sơ! Hỗn Độn chi hạch!”
“A Tát Thác Tư...!!”
Bạch Đông Lâm suy nghĩ nhất thời mê mang, âm thanh điên cuồng này mang đến cho hắn chấn động rất lớn, ý thức bản ngã mơ hồ tán loạn.
A Tát Thác Tư?
Chẳng lẽ là...
Trong lòng Bạch Đông Lâm căng thẳng, hắn ý thức được chủ nhân của cánh tay cụt này là sinh vật vô cùng đáng sợ.
A Tát Thác Tư, nguyên sơ Hỗn Độn chi hạch, đứng đầu Ma Thần, đúng đầu vạn vật, ác ma...
“Mặc dù thế giới quỷ dị kia cùng lắm chỉ là một phương của đại ngàn thế giới mà thôi, nhưng cũng không phải là không thể. Sinh vật trong đó đã lần lượt đi qua Dược Thiên, đạt đến cảnh giới cao nhất, vượt qua vô số Chư Thiên Vạn Giới.”
“A Tát Thác Tư này, chắc là hắn rồi.”
Răng rắc!!
Hình ảnh vỡ vụn, không gian trắng xám tiêu tan, ý thức của Bạch Đông Lâm lập tức trở nên rõ ràng.
Nhìn như đã trôi qua hồi lâu, nhưng thế giới bên ngoài mới trôi qua không đến một cái chớp mắt. Trong lòng hắn hiểu ra, những hình ảnh mơ hồ vừa rồi, có lẽ xảy ra khi con ngươi đen láy tranh giành quyền khống chế ý thức với hắn, vô ý truyền tới trong lúc đan vào nhau.
Rất rõ ràng, ý thức bản ngã của hắn vẫn chưa mất khống chế. Trong lần giao chiến vừa rồi, “Thần ngã” thoáng chiếm được chút ưu thế, nhưng không có nghĩa là tất cả bình an vô sự.
Bạch Đông Lâm có thể cảm nhận được con ngươi đen láy đang tích tụ sức mạnh, chuẩn bị tiếp tục tiến hành đánh vào ý thức bản ngã của hắn bằng một cuộc tấn công đáng sợ hơn.
“Khà khà!”
“Đừng đấu tranh nữa! Bỏ cuộc đi! Bản thần muốn thân thể ngươi!”
Trong con ngươi đen láy của Đệ Nhất Tà Thần hiện lên sự hưng phấn, vừa rồi, lần đầu tiên hắn ta rung chuyển được ý thức của Bạch Đông Lâm, khoảng cách hoàn toàn khống chế đã không còn xa nữa!
“Ha ha, Đệ Nhất Tà Thần, ta sợ sẽ làm ngươi thất vọng.”
Hai mắt đỏ đen của Bạch Đông Lâm hiện lên vẻ trào phúng, sau đó hắn ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận