Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 141: Pháp tắc Sức Mạnh

“Ngươi có ra không? Không ra thì ta sẽ chém đấy!” Cánh tay cầm đại đao vung lên, định chém xuống tay trái. Hắn không muốn làm gia gia gì hết, nghĩ đến việc phải chăm sóc bảy tiểu hài tử là đã đau hết cả đầu, tốt nhất vẫn nên tranh thủ thời gian vứt phiền phức này đi.
“Đừng gia gia ơi, con đi ra là được…”
Bộ rễ của cây leo tử ngọc thu lại, nhảy khỏi bàn tay Bạch Đông Lâm, máu thịt ở lòng bàn tay lập tức khép lại.
Hắn thu đại đao lại, nhíu mày nhìn dây leo tử ngọc uốn qua uốn lại. Hắn nuôi thứ này lâu như vậy, cứ thế ném đi thì cũng tiếc. Ngay sau đó Bạch Đông Lâm truyền âm bằng thần niệm: “Rốt cuộc ngươi là thứ gì? Sao lại gọi ta là gia gia? Sau này có phải ngươi sẽ cho ra bảy quả Hồ Lô hay không? Sau đó sẽ có bảy tiểu hài tử chui ra?”
Dây leo tử ngọc vặn vẹo một hồi, giống như đang cố hiểu ý của Bạch Đông Lâm. Một lúc lâu sau, nó mới dùng ý niệm trả lời: “Con cũng không biết, trong ký ức truyền thừa mơ hồ, nói với con rằng người trồng ra con chính là gia gia của mình.”
Bạch Đông Lâm ngồi xếp bằng, e rằng dây leo tử ngọc này thật sự có chút liên quan đến cây hồ lô kia. Nếu không nó sẽ không thể nào luôn miệng gọi gia gia.
“Đừng gọi gia gia nữa, ta vẫn đang tuổi vị thành niên, gọi đại ca.”
“Vâng, đại ca!”
Trong giọng của dây leo tử đằng xen lẫn vẻ mừng rỡ, sau đó nó lại truyền âm: “Đại ca, ta sẽ không kết trái Hồ Lô đâu, cũng sẽ không có tiểu hài nào nhảy ra cả. Ký ức truyền thừa nói với ta rằng mình có thể ngưng tụ ra pháp tắc Bản Nguyên Thần Thông trợ giúp ca tu luyện đó!”
Mắt Bạch Đông Lâm sáng lên, không phải nhảy ra đứa kéo chân sau, mà còn có thể ngưng kết pháp tắc Bản Nguyên Thần Thông?
Dây leo tử ngọc này cũng là bảo bối mà, ánh mắt Bạch Đông Lâm nhìn về phía nó cũng dịu đi rất nhiều, vì thế lại truyền âm:
“Khụ khụ, đại ca đặt tên cho ngươi nhé, sau này ngươi sẽ tên là Tiểu Tử.”
“Tiểu Tử, Tiểu Tử, cảm ơn đại ca, Tiểu Tử có tên rồi!”
“Tiểu Tử à, nói với đại ca, còn bao lâu nữa ngươi mới có thể ngưng tụ ra pháp tắc Bản Nguyên Thần Thông vậy?”
“Đại ca, chỉ cần cho ta uống chút linh dịch màu trắng kia, cộng thêm nửa tháng nữa là có thể ngưng kết ra pháp tắc Bản Nguyên Thần Thông đầu tiên rồi!”
Khóe miệng Bạch Đông Lâm khẽ giật, vật nhỏ này cũng kén ăn thật đấy, vừa tới đã để mắt đến Vạn Niên Ngọc Túy Nhũ bảo bối của hắn. Nhưng mà pháp tắc Bản Nguyên Thần Thông càng quý hơn, nên lại nói: “Tiểu Tử, pháp tắc Bản Nguyên Thần Thông đầu tiên là gì thế?”
“Thần Thông – Pháp Thiên Tượng Địa, pháp tắc Sức Mạnh!”
Xong!
Tiểu tử, ngươi còn nói không phải ngươi!
Tiểu Tử này đúng là bảo bối lớn!
Vậy mà nó có thể ngưng kết pháp tắc Bản Nguyên Thần Thông, điều này cũng bù đắp cho khuyết điểm không có thiên phú huyết mạch của hắn. Tất cả các yếu tố cơ bản của bốn loại lĩnh ngộ pháp tắc đều cao cấp, trực tiếp tăng lên!
Tiểu Tử này muốn ngưng kết pháp tắc Bản Nguyên Thần Thông đầu tiên thì vẫn phải mất nửa tháng. Hắn không có thời gian trì hoãn ở nơi này, bản thân đã đột phá Thần Văn Cảnh, nên có thể đi ra ngoài xem thử chút liệu rời khỏi không gian khép kín này được hay không.
Ý niệm vừa động, Tiểu Tử trên mặt đất thu nhỏ cơ thể lại, hóa thành một chiếc vòng tay bằng tử ngọc quấn chặt lấy cổ tay phải của Bạch Đông Lâm. Tử ngọc quấn vô cùng chắc, kích thước vừa vặn, thậm chí có thể sử dụng như pháp bảo.
Từ sau khi Tiểu Tử này được sinh ra trong ý thức, nó đã được coi như một vật thể sống, không thể cất giữ vào trong vòng tay Cực Đạo được nên chỉ có thể mang theo bên người.
Hắn lấy một bộ quần áo từ trong vòng tay ra rồi mặc vào, xem ra phải nhanh chóng tu luyện bí thuật “Huyết Giáp” đó. Nếu không mỗi lần chiến đấu hoặc tu luyện đều phải xé rách quần áo thực sự phiền phức, cũng làm hỏng hình tượng cao lớn của hắn.
Bí thuật “Huyết Giáp” có nguồn gốc từ Thư Sơn. Đó là một bí thuật có tính hỗ trợ biến huyết dịch Huyết Nguyên hóa thành quần áo và khôi giáp, có tác dụng che chắn thần niệm càn quét, hơi mang theo một chút phòng ngự.
Chủ yếu là “Huyết giáp” và huyết dịch Huyết Nguyên của người tu luyện đều tồn tại phụ thuộc lẫn nhau, kích thước vừa vặn, tùy ý thay đổi sửa chữa phục hồi. Nghe nói mỗi vị tiền bối tu luyện thần thông “Pháp Thiên Tượng Địa” đều đã từng tu luyện bí thuật này.
Hắn thu mạch suy nghĩ lại, nhìn xung quanh thấy không bỏ sót lại thứ gì thì lập tức bước lên một bước. Không gian hơi bị bóp méo, trong nháy mắt bóng người xuất hiện trên mặt đất, có chút lĩnh ngộ đối với pháp tắc không gian. Chỉ Xích Thiên Nhai có tiến bộ rất lớn, những tầng nham thạch hàng nghìn mét đã không còn ảnh hưởng đến hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận